Năm năm rồi nó mới trở lại Sài Gòn. Thành phố đã khác nhiều so với trước. Chiều chủ nhật, mượn xe nhỏ bạn thân, nó chạy lòng vòng thành phố với bao ký ức ùa về.
Kia là quán bún Thái nó thường ăn, kia là quán cà phê nó và bạn bè hay tụ tập sau giờ học, kia là con đường nó vẫn thả bộ về phòng trọ... Mới đó mà mọi thứ giờ đã thành kỷ niệm. Không hiểu sao nó rẽ vào con đường ấy - con đường từng gắn bó với nó và anh. Anh thường gọi đó là "con đường tình yêu", "con đường hờn dỗi". Vẫn là hai hàng cây bằng lăng bên đường nở hoa tím nhạt, vẫn mái hiên màu xanh ngày hai đứa trú mưa rồi quen nhau... Gần cuối con đường, nó khựng lại khi nhìn thấy một quán cà phê mới - không biết quán có từ khi nào, nhưng với nó là mới - quán cà phê "Bách Hợp".

Nó như ngộp thở khi bước vào. Hình như chủ quán đã "ăn cắp" bản quyền ý tưởng của nó. Nhìn menu, nó càng ngạc nhiên, hỏi cậu phục vụ thì được trả lời "dạ, quán chỉ kinh doanh mỗi cà phê thôi, chị ạ!". Rõ ràng là "người ta" đã "ăn cắp" ý tưởng của nó!? Không gian trầm, mùi hương dịu nhẹ của hoa ly làm nó nhớ về một dự định mà nó đã đánh rơi đâu đó trong cuộc sống tất bật.
...Thời còn là sinh viên, nó và anh đều ghiền cà phê. Suốt bốn năm đại học, cứ cuối tuần là anh lại chở nó "đi cà phê" - mỗi lần một quán khác nhau. Tổng kết lại, anh và nó chỉ liệt kê ra được chín quán cà phê ngon - hợp túi tiền sinh viên. Nó nảy ra ý tưởng về một quán cà phê "ngon - hợp túi tiền sinh viên" thứ 10, do nó và anh làm chủ. Nó thích hoa ly, loài hoa tỏa hương thơm nồng nàn, lại tươi lâu. Ở một số nước, người ta gọi hoa ly là "Bách Hợp" - cái tên thật hay và ý nghĩa. Anh cũng thường gọi nó bằng cái tên ấy - Bách Hợp.
Lần nào đi chơi, ngồi sau xe anh, nó cũng huyên thuyên đủ thứ về quán cà phê tương lai: nó sẽ thiết kế quán theo kiểu hiện đại nhưng vẫn giữ được nét trầm, mỗi bàn sẽ có một bình hoa ly nhỏ và sẽ đặt tên quán là "Bách Hợp". Có lần anh và nó đã giận nhau cả tuần chỉ vì nó ương bướng, muốn quán chỉ kinh doanh một thứ: cà phê. Nó nghĩ thế mới "độc" và "chất lượng", anh thì cho rằng phải kinh doanh nhiều loại thức uống mới thu hút được khách. Nó giận, bảo anh dừng xe, nó leo xuống đi bộ cả quãng đường dài về nhà, mặc kệ anh chạy theo năn nỉ. Sau này nghĩ lại, nó thấy mình thật ngốc, ai đời quán cà phê lại bán mỗi một thứ là cà phê bao giờ!? Giờ thì nó thấy vui, vì ít ra cũng đã có một kẻ ngốc giống mình - là chủ cái quán cà phê này đây!
Quan sát xung quanh, chợt ánh mắt nó dừng lại trước một dáng người quen. Nó không tin vào mắt mình, đúng là anh thật! Nó xúc động, ngỡ ngàng khi nhìn tên chủ quán trên tấm card - là tên anh! Trông anh chững chạc, phong độ hơn nhưng vẫn điềm đạm như ngày nào. Anh đang hiện diện ngay trước mặt nó, chỉ cách mười bước chân. Nhưng, nó không dám bước tới... Giá như ngày ấy nó đừng quá ương bướng, đừng quá tự trọng, đừng tỏ ra mạnh mẽ hơn mức cần thiết, đừng xa Sài Gòn, xa anh... có lẽ anh và nó đã không chia tay. Cuộc sống của anh đang yên ổn, nó sợ mình sẽ khuấy động những nỗi niềm sâu kín trong anh, sợ sẽ lại làm anh khổ như cái ngày nó bỏ lại anh giữa thành phố rộng lớn này...
Rời quán, nhìn lại tấm biển khắc hai chữ Bách Hợp, nó thầm biết ơn anh, anh vẫn còn nghĩ về nó.


Sưu Tầm