ANH GHÉT EM

Anh ghét em...

Em có giận anh không!
Khi anh biết mùa đông là giá buốt
Khi anh hiểu thì tình yêu đã tuột
Trắng mây trời băng giá những đêm đông.

Anh ghét em rồi...
Em có biết không!
Khung trời vắng ve ngân gọi hạ
Tình yêu chúng mình có gì đâu mà lạ
Chưa hoa tím sang hè đã tím tái mùa đông.

Anh ghét em rồi...
Anh ghét cả mùa đông!
Sao cứ lạnh cho lòng anh bối rối
Nỗi khắc khoải nhớ mong chờ đợi
Cháy rực trời giá buốt hỡi mùa đông.
(ST)
Anh Sẽ Đợi Em Ở Phía Cuối Đường

Đừng trách anh, nghe em yêu thương?
Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá
Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ
Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười!
Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười
Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng chòang buông
Còn, em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường

(ST)
Có Khi Nào
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu



Nguoi Da Xa
Có những nỗi buồn chẳng kịp gọi thành tên

Có những nỗi nhớ trong đêm còn khắc khoải
Dẫu biết anh chẳng bao giờ trở lại
Phố đã lên đèn em còn đứng chờ ai

Ngày qua ngày nỗi nhớ vẫn đầy vơi
Em đếm thời gian qua từng kẽ tóc
Kỉ niệm xoáy em đi vào cơn lốc
Ngồi một mình lại gặm nhấm cô đơn

Tự bao giờ nét son bỗng buồn hơn
Em nhận ra giữa bao nhiêu chờ đợi
Vẫn mình em với nỗi buồn khó nói
Em một mình trống trải với bơ vơ

Kỉ niệm bên anh em đem dệt thành thơ
Chia nhỏ ra những biển bờ tiếc nhớ
Rồi em biết anh đã không còn nữa
(ST)