Anh nói tình iu 2 vợ chồng mình thật tuyệt vời. Anh nói Anh iu Em quá nhiều. Anh nói phải chi Anh bớt iu Em hơn thì Anh đỡ phải lo cho Em. Mà khổ. Ai biểu Anh lo quá rùi hay nghĩ ngợi. Mà hình như dạo nì Vợ Anh hơi bị vô tâm làm cho Anh phải si nghĩ. Hé Hé. Ừ thì tại ngày xưa vợ anh hay giận hờn, hay si nghĩ, chưa đủ tự tin. Ngày xưa Em hay nghĩ ngợi khi nghe người ta khen Anh “đẹp chai”. Bởi vợ Anh không phải là hoa hậu hoa khôi, không xinh đẹp lộng lẫy, sợ không xứng đôi vừa lứa với Anh. Rùi em sợ khi trở thành vợ chồng, tình cảm người ta sẽ trở nên nhạt nhẽo. Nhưng Anh à bây giờ thì em đã quá đủ tự tin (đủ đấy nhé chứ chẳng thừa đâu). Vì Em biết trong mắt Anh Em rất tuyệt vời, vì Anh yêu Em bởi Em chính là Em, vì Em là người Anh có thể chia sẻ bất cứ điều gì. Và vì tình iu của Anh và Em vẫn cứ đong đầy, bền vững. Ôi hạnh phúc quá. Bây giờ á. Em chẳng thể nghĩ ngợi gì nhiều ngoài Anh, con gái và Gia đình mình. Thế mà Anh vẫn cứ lo cho em như ngày xưa. Anh cứ sợ em nghĩ ngợi lung tung mỗi khi thấy em vô tâm hay em không nói gì. Tâm hồn em bây giờ thanh thản lắm, nhiều khi đầu em bị rỗng chẳng có suy nghĩ gì nên nhìn em cứ đờ đờ. Hờ hờ. Thế nên Em nhìn Anh chẳng được trìu mến cho lém. Chắc đó cũng là vô tâm. Anh thật ngốc. Iu Anh quá đi thui.
Hôm qua hát cho con gái nghe bài “Vũng Tàu biển hát”. Thấy nhớ ngày “2 thằng mình còn son”, cùng sánh bước dưới ánh trăng và biển. Kể ra cũng lãng mạn ghê cơ. Rùi hồi em bé nằm trong bụng Mẹ, Anh vẫn chở em ra biển dạo mỗi sáng để con gái có thể nghe tiếng sóng biển, để nghe Ba “xì xòe” con gái cũng yêu biển như Ba Mẹ nghe. Thế mà bi giờ cho con gái ra biển con gái khiếp vía, chỉ mỗi tội thích “xì xòe”. He he. Em yêu biển và em yêu Anh.
Mỗi sáng 2 vợ chồng đưa con gái đi học. Chỉ cho con đây là quả mít, con cứ nhất định đây là quả bưởi. Mẹ bảo đây là quả mít, con “cãi” bưởi. Mẹ đánh vần cho con gái “Mờ ít mít sắc gì?”. Con gái liếng thoắng “Mờ ít mít sắc bưởi”. Mẹ và Ba đến bó tay vì con gái. Thấy mắt anh lấp lánh iu thương (đó là viết entry em nói vậy cho nó sang chứ mắt anh 2 cái đít chai dày cộp có thấy chi đâu. Hé hé). Rùi con nhận mình là bông hoa nhỏ của Ba Mẹ. Ôi cuộc sống mến thương.
Sưu Tầm