MÙA EM

Mùa Em đến. Nắng bỗng hiền hơn cỏ
Tia mặt trời đọng giọt thấm chân em
Mùa Em đến. Anh bàng hoàng như sợ
Điều ngọt ngào kì lạ phía trời em.

Nét mùa Xuân xinh tươi nơi ấy có
Cái nồng nàn Hạ thắm sắc hoa say
Nhưng trời ơi, buốt lạnh! nhánh Đông gầy
Cho da diết tình đau Thu đổi gió

Em thật đó hay chỉ là nỗi nhớ
Về một mùa Quá khứ viết nên thơ
Mùa Tương lai liệu có tới bao giờ
Hay Hiện tại là mùa dừng chân cuối

Em hãy nói! Một lời thôi! Hãy nói!
Anh là gì giữa bát ngát trái tim em?
Đừng cho anh một lần nữa thốt lên:
Anh-biết-rằng-mình-vô-nghĩa-giữa-mùa-Em!

-MXTD-