Sinh ra và lớn lên tại vùng nông thôn nghèo, nghề chính của người dân ở đó là làm nông. Gia đình mình cũng vậy, bao nhiêu cái miệng đều trông chờ vào cây lúa mà thôi.



Mẹ làm bố.

Bố cưới mẹ xong thì đi nhập ngũ, với công việc chính là lái xe, mà lái xe thì đi rất nhiều nên chỉ mong chờ vào những ngày phép để về nhà gần gia đình. Khi nhà thiếu vắng đàn ông thì mẹ kiêm luôn chức vụ làm cha.

Những năm bố đi bộ đội như vậy việc năng nhẹ gì cũng đến tay mẹ, ngôi nhà cũng được cất lên với sự cần cù, tảo tần của mẹ. Ai cũng khâm phục mẹ hết, nhà làm xong đúng năm em út sinh ra, có lẽ vậy gia đình đặt tên em là Thành có nghĩa khánh thành nhà.


Ngoài việc đồng áng, mẹ còn chăm sóc từng đứa ăn, học, dạy dỗ nên người, đối xử với mọi người thế nào cho hợp tình hợp lý. Có những lúc mấy chị em mải chơi, không lo học, mẹ giận lắm, phạt từng đứa. Buồn cười nhất là mải trèo cây hái hồng mà không chịu nấu cơm, khi đi làm về giận quá mẹ cho 3 đứa trèo lên cây tiếp, mà có đứa nào dám trèo nữa đâu, bụng thì đói, đứng cũng mỏi chân nữa, may mà mẹ tha lỗi và kêu vào ăn cơm.

Những ngày bố được nghỉ phép là những ngày nhà đông đủ nhất, nhà lúc nào cũng có tiếng cười rộn rã, thật là vui, sao mà mình nhớ những khoảng thời gian đó quá, muốn quay ngược lại quá khứ, muốn mình lúc nào cũng là con nít để được sống vui vẻ với mọi thành viên trong gia đình.

Mấy năm sau công việc của bố ổn định một nơi, mẹ và em theo bố vào Tây Nguyên, và tiếp đó là mình cũng vào theo sau đó. Chỉ có chị đang học dở dang chưa muốn vào thì ở lại với ông bà. Từ đó cuộc sống nhà mình cũng khác dần. Cơ quan của bố có kinh doanh nhà nghỉ ở một thị trấn nhỏ, mẹ được tín nghiệm điều hành nhà nghỉ đó, thế là 3 mẹ con lại vào huyện, cuối tuần bố vào thăm nom. Mình học được một năm thì bố cho ra thành phố học và ở chung với bố, nhà mình lại chia ra tiếp. Mấy năm đó mẹ bệnh thường xuyên, có lẽ không hợp khí hậu.

Bố làm mẹ.

Ngày Tết hôm đó cả nhà đi chúc Tết, không may bị té xe, mẹ bị gãy chân, bó bột cả tháng trời, có lẽ bác sĩ chỉ quan tâm đến cái chân mà không nghĩ gì đến nội tạng bên trong, y học lúc đó còn kém quá. Đến lúc phát hiện ra khối u thì đã quá muộn. Bố đưa mẹ và em ra Hà Nội chữa trị, cũng gần quê mình thôi. Còn mình ở lại chung với mấy bác trong cơ quan bố, mình được mọi người quan tâm chăm sóc lắm.

Sau những cơn đau mẹ phải gánh chịu, có lẽ mẹ đã quá mệt mỏi với căn bệnh ung thư rồi, người mẹ chỉ còn là da bọc xương (nhưng mình cũng không hề biết vì mọi người giấu bệnh của mẹ). Một năm ròng rã mẹ qua đời.

Khi bố vào cũng không nói gì, cứ nói mẹ vẫn khoẻ, nhưng khi về nhà mở cửa thật không thể tin được là hình của mẹ ở trên bàn thờ. Một mất mát quá lớn, một nỗi đau không thể tả được.

Chị học hết cấp 3 cũng vào sống chung với bố và các em, bây giờ gia đình chỉ còn 4 người, nhà lúc nào cũng thiếu một ai đó, phút giây đông đủ thật là hiếm hoi.

Một mình bố lại thay mẹ nuôi nấng, dạy bảo các con. Bố ít nói nhưng nói cái gì đứa nào cũng nghe lời, dường như không muốn bố phải buồn, phải bận lòng hơn nữa.

Từ đó đến nay đã 10 năm rồi, con cái khôn lớn hết. Chị làm giáo viên cấp 2, dạy xa nhà nên cuối tuần mới về một lần. Mình học ở Sài Gòn và làm tạm ở đây một thời gian cho cứng rắn, thằng em học ở Đồng Nai, nhà chỉ còn có bố thôi, nghĩ mà thấy thương, nhiều lúc cứ ngồi mà khóc một mình vậy.

Chị gái cưới chồng, nhà có thêm người, cuối tuần anh chị về với bố, rồi lại đi, rồi lại thân già lụi cụi một mình. Nhưng bố ơi, con chỉ ở Sài Gòn một thời gian nữa thôi, con học xong khoá này là con về, con muốn ở với bố, chăm sóc bố. Gia đình vẫn là nơi yên bình nhất, là nơi mà con cảm thấy mình được che chở. Con chỉ mong có một điều, bố luôn mạnh khoẻ nhé bố, để chúng con có thể chăm sóc và bù đắp những khó khăn mà bố đã trải qua trong suốt thời gian qua. Chúng con yêu bố lắm rất nhiều.

Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.

Đây là câu chuyện gia đình tôi, tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người, tôi muốn được nhẹ lòng, vì khi nói ra cái gì đó mình cảm thấy người thoải mái hơn. Ai đang còn đầy đủ cha mẹ hãy sống cho thật có hiếu, đừng để sau này phải hối tiếc nhé.