Con đường đến với Vovinam





Cuộc sống ai mà biết trước được chử ngờ, đúng không các bạn? Dân ta có câu:
- Người tính không bằng trời tính.
Đó cũng là cái duyên, cái số đã đưa tôi đến Đà Lạt và từ mảnh đất nầy tôi đã được biết đến môn võ Vovinam rồi gắn bó và yêu thích nó từ bao giờ không biết. Ngay từ nhỏ tôi đã thích học võ, không biết đó là do truyền thống hào hùng của quê hương tôi hay là do ảnh hưởng từ bố, mẹ… Tôi may mắn được sinh ra ở vùng mà mọi người quen gọi là “Vùng Đất Võ” gắn liền với tên tuổi của vị anh hùng áo vải Nguyễn Huệ, đó là Bình Định…

Vì rất thích võ nên ngay từ nhỏ, tôi đã được học võ vổ truyền, nhưng riêng bố tôi ông còn học Vovinam, sau nầy ông mới kể:
- Hối đó cuộc sống gia đình rất khó khăn nhà nghèo, con đông nên ông phải giúp mẹ bán bánh mì, vừa học chữ vừa học võ. Ngoài võ truyền thống, ông học Vovinam đến lam đai tam rồi nghĩ.
Tôi ngắt lời bố, xen vào hỏi:
- Thế sao bố không học nữa mà chỉ dừng lại ở lam đai tam thôi à?
Bố tôi nói tiếp:
- Bố cũng muốn học nữa nhưng vì không có thời gian với lại không có tiền để đóng học phí và tiền thi thăng cấp nên bố không học nữa.

Và còn tôi đam mê từ nhỏ, sống trong điều kiện xã hội thuận lợi hơn, bố mẹ biết võ nhưng tôi lại tiếp xúc với võ thật muộn, cho đền khi tôi bước chân vào đại học, với cuộc sống sinh viên xa nhà, xa gia đình thì tôi mới tiếp xúc với võ thuật. Bởi vì bố mẹ tôi rất khó không muốn ai biết mình có võ, ngay cả về chuyện ông kể cho tôi nghe cũng vì tôi khoe với ông là tôi đang học Vovinam, thì ông mới chịu kể cho tôi nghe. Hồi đó, cứ mỗi lần tôi nói, bố ơi! dạy võ cho con thì ông lại phớt lờ đi mà nói là không rãnh. Nhưng tôi biết ông không muốn dạy võ cho tôi, bởi vì tôi là con trai duy nhất của ông. Ông luôn lo lắng và sợ tôi gặp phiền phức, hơn ai hết ông hiểu tánh của tôi nhất. Luôn im lặng, ngang bướng nóng nảy, bồng bột và háo thắng.

Tôi còn nhớ mãi câu nói của ông:
- Học võ làm gì, chỉ cần tập chạy cho nhanh là được rồi. Có chuyện gì 36 kế - chuồn là thượng sách.
Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng không nhắc đến chuyện học võ nữa, qua dần những năm học phổ thông rồi lên đại học. Bố mẹ muốn tôi vào đại học, cổng trường đại học thật xa xôi với một cậu học trò bướng bỉnh như tôi , các bạn của tôi thì vào đại học Thành Phố, Huế, Hà Nội và nhiều nhất là đại học Quy Nhơn, chỉ có mình tôi thì vào đại học Đà Lạt cùng với ước mơ học võ tôi cũng ước mơ một lần đặc chân đến Đà Lạt. Tôi nghe nói về Đà Lạt nhiều lắm, nào là khí hậu mát mẻ, những đồi thông thật đẹp, điểm du lịch dành cho du khách và những đôi tình nhân nữa chứ. Là một thành phố không có đèn xanh, đèn đỏ, không có xích lô như ở các thành phố khác. Đi để biết mình cũng bước chân vào cổng trường đại học để bố mẹ vui và xem Đà Lạt như thế nào, nên tâm lý thi đại học của tôi rất thoải mái. Và rồi cũng thi xong, tôi ở lại chơi mấy ngày và ra về. Rồi ngày đó cũng đến tôi chỉ thiếu nữa điểm nữa là đậu đại học Đà Lạt. Bố mẹ tôi khuyên tôi nên xét tuyển vào các trường cao đẳng để học, nhưng thật bất ngờ ước mơ được học tại Đà Lạt của tôi trở thành hiện thực khi thấy điểm của tôi bằng điểm chuẩn của trường đại học Yersin – Đà Lạt. Khi tôi thật sự là một sinh viên ở xa nhà, cái lạnh và những cơn mưa phùn làm tôi nhớ nhà khôn tả. Cho đến khi trường tôi mở câu lạc bộ Vovinam, tôi mới thật sự được đăng ký vào học.

Vovinam một cái tên thật lạ và mới mẻ với tôi và với các bạn tôi cũng vậy. Nhưng rồi càng học tôi càng đam mê môn võ nầy. Không như các môn võ khác mà tôi từng biết chỉ dùng cương hoặc nhu.. Còn Vovinam thì dùng cương nhu phối triển, tập té ngã rất nhiều, nhưng tôi vẫn thích nhất là các đòn chân Vovinam.

Học Vovinam giúp ích cho tôi rất nhiều trong cuộc sống, không chỉ dạy cho môn sinh rèn luyện sức khoẻ, tự vệ, phòng thân, bênh vực lẽ phải, mà còn dạy cho môn sinh học cách làm người, vừa học võ thuật vừa học võ đạo. Học võ rất khó phải đam mê thực sự và kiên trì luyện tập thì mới theo kịp nếu kh6ng sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Và điều may mắn nhất là thầy tôi HLV. Nguyễn Đức Ân, vừa là thầy dạy võ vừa là bạn học cùng lớp, cùng tuổi nữa chứ. Thầy học võ rất sớm nên trở thành người thầy dạy võ rất trẻ, tôi học ở thầy rất nhiều điều đề võ thuật. Tuy tôi tiếp xúc với Vovinam rất muộn, nhưng tôi nguyện đem hết những kiến thức và tâm huyết cộng với niềm đam mê môn Vovinam của mình cống hiến cho môn phái và cho tổ quốc.



Môn sinh Đinh Quốc Bảo
CLB Đại Học Yersin – Đà Lạt.