Đề: Hãy kể lại một kỹ niệm sâu sắc nhất của em


Bài làm:


KỸ NIỆM TUỔI THƠ


Chiều nay, cũng như bao buổi chiều khác , tôi vẫn lặng lẽ đi học về trên con đường đất đỏ quen thuộc này. Xa xa, trong tầm mắt, cánh đồng lúa đương thì con gái xanh mơn mởn đang hòa mình vào luỹ tre làng đang nghiêng mình trong bầu trời xanh vời vợi. Có một cánh cò trắng lẻ loi đang chấp chới, phân vân chẳng biết bay về phương trời nào để tìm hạnh phúc. Có lẽ nó cũng nhìn thấy tôi nhưng nó không thể thấy được dòng ký ức đang ùa về trong tôi. Những kỹ niệm ở phương trời xa thẳm mà nó đang bay qua làm tôi buồn đến nao lòng, làm tôi nuối tiếc da diết cái thời hồn nhiên ấy. Tôi không sao ngăn nổi dòng lệ đang dâng trào, một nổi buồn bất tận xâm chiếm lấy hồn tôi, khơi dậy trong tôi một quá khứ đầy đau thương mất mát.


Hồi ấy, gia đình tôi chuyển đến một huyện miền núi để sinh sống. Ở đó tuổi thơ tôi gắn liền với nhỏ bạn nhà bên cùng những trò chơi của hai đứa tưởng như chẳng bảo giờ dứt. Ngày ngày, hai đứa nắm tay nhau lội ào qua bờ suối để đến lớp. Vào mùa lũ, phải vất vã lắm mới sang được bờ bên kia, vậy mà chúng tôi chẳng nghỉ học một buổi nào.


Một buổi chiều, chúng tôi lại chạy ra bờ suối để chơi. Những cơn mưa đã dứt từ lâu rồi nhưng bầu trời vẫn nặng nề với những đám mây đen đang kéo về phía chợ. Bất chợt Hiền - nhỏ bạn tôi – nói giọng buồn thiu:

- Mây lên nguồn thì dợ (tạnh) mây xuống chợ thì mưa .

Tôi tròn mắt nhìn sang nó:

- Thế thì sao?

- Nước lũ đang lên, trời lại mưa nữa, nhà hiền qua suối không được để lên rẫy, chắc đói.


Tôi quay mặt đi, bần thần. Không chỉ nhà Hiền mà nhà tôi cũng vậy. Nhìn dòng nước hung hãn từ thượng nguồn chảy xuống cuốn theo những khúc gỗ to đang phăng phăng trôi về nơi vô định mà tôi không khỏi thở dài. Chợt nhỏ Hiền giật mạnh tay tôi, giọng thất thanh:

- Thủy! Trời ơi! Xem kìa!


Nhìn sắc mặt Hiền, tôi hoảng hốt nhìn theo tay nó chỉ. Phía thượng nguồn, giữa dòng nước, bé Lành- con dì Hai Phúc – đang chới với, chới với. Đôi tay nhỏ bé của nó như cố níu kéo một cái gì sắp mất, nhưng đôi mắt nó chỉ còn lại là sự tuyệt vọng.


Chẳng kịp đắn đo, tôi lao người xuống dòng nước đang chảy xiết, cố nắm tay của bé Lành. Nhưng dòng nước mạnh hơn tôi tưởng, nó cứ phăng phăng chảy xiết. tôi dần dần đuối sức, bàn tay bé Lành trong tay tôi lỏng ra, mọi sự hy vọng chẳng còn nữa đối với tôi và cả bé Lành. Nhưng tai tôi vẫn còn nghe tiếng Hiền gọi rất gần, rất gần….mơ hồ có vậy rồi bất tỉnh.


Khi tỉnh dậy, mọi chuyện thật kinh khủng, tiếng khóc nức và vành khăn trắng trên đầu của bố mẹ Hiền làm tôi giật mình sợ hãi. Những lời kể đứt quãng của dì Hai Phúc làm tôi hình dung được chuyện gì đã xảy ra.


Sau khi lao xuống cứu bé Lành lên bờ, Hiền nhảy xuống cứu tôi. Nhưng vì sức đã yếu, nên cố gắng lắm nó chỉ đẩy tôi vào được gần bờ. Đang dềnh dàng. dềnh dàng thì bổng một khúc gỗ to từ thượng nguồn lao về đụng vào Hiền và đẩy bạn đi xa.


Thấy con đi chơi lâu không về mà trời lại sắp mưa to nữa, chú Thanh – ba Hiền - chạy ngay ra bờ suối (vì đây là nơi chúng tôi hay ra chơi), nhưng chỉ thấy bé Lành đang thoi thóp nằm trên bờ và tôi đang bị vướng vào cành cây dại từ bờ suối xõa ra mà chẳng thấy con đâu cả. Sáng hôm sau, người ta mới tìm thấy xác Hiền gần dưới tả ngạn của suối.


Tôi chẳng biết làm gì hơn là gửi tạ ấy một lạy biệt ơn và gửi theo Hiền một nắm đất xuống nơi yên ngủ. Và mong rằng Hiền sẽ thanh thản ra đi để cho lòng con bé ở lại này được xoa dịu đi một phần nào.


Một thời gian sau, tôi theo gia đình về lại đồng bằng – nơi quê nội thân yêu của tôi - bỏ lại nơi đây một nấm mồ yêu thương đã xanh cỏ và mang theo trong mình một tình bạn vĩnh cữu ở quê người.


Thời gian trôi qua, tất cả đã vùi chon vào ký ức. Tôi lớn lên cùng hình ảnh thân thương của cô bạn gái trong trí nhớ. Khi ra đời tôi sẽ có những kỹ niệm khó quên khác, dẫu đó là kỹ niệm vui hay buồn thì tôi cũng không bao giờ quên được kỹ niệm buồn của một thời thơ ấu. Tôi đã mất hiền - người bạn gái thân thiết nhất – và hiểu rằng cả cuộc đời còn lại, tôi sẽ chẳng bao giờ tìm lại được khuôn mặt thân thương của bạn ấy trên thế gian. Nhưng tôi hiểu chắc chắn một điều rằng: mình sẽ chẳng bao giờ mất những kỹ niệm tuổi thơ cùng có Hiền mà hai đứa đã đi qua.


Mãi suy nghĩ và hồi tưởng lại ký ức mà tôi không biết mình đã về tận đầu ngõ từ lúc nào. Xa xa, trên ngọn tre làng, một chút nắng của ngày tàn còn vương lại. Những cánh diều tuổi thơ của ai đó đang dập dìu, dập dìu trong bầu trời xanh vời vợi. Tôi bước vào nhà với bao công việc của ngày thường mà lòng nặng trĩu u buồn. Hai câu thơ toát ra từ trái tim tôi đau buốt:


Tuổi thơ sao nỡ vội qua

Lòng còn mang nặng tình xa quê người.


Lớp 10 C

Năm 1996

Sưu Tầm