Vốn thích môn điền kinh từ nhỏ và luôn là một vận động viên tích cực của nhà trường, nên khi thành phố chuẩn bị lập đội điền kinh tuyển chọn từ các trường trung học, tôi coi đó là một cơ hội lớn, và một sự kiện vĩ đại. Cuộc thi điền kinh được tổ chức vào một buổi sáng Chủ Nhật mùa xuân, trời rất đẹp. 10 đội điền kinh của các trường trung học với hơn 100 vận động viên có mặt đầy đủ. Nếu tôi đủ tiêu chuẩn vào đội điền kinh của thành phố thì có thể coi là thành tích được nhân gấp đôi! Tôi khởi động, chạy qua lại vài vòng, uống một ít nước để khỏi bị thiếu oxy - đó là "bí quyết" của một vận động viên. Nhưng đã không ai nói với tôi rằng tôi không nên uống trà lạnh! Tiếng súng xuất phát vang lên và tôi lao như tên bắn. Khoảng 6 người đang chạy phía trước tôi, nhưng có đến hơn 10 người ở phía sau. Tôi đang cố gắng nhích lên từng vị trí một. Đúng là một khởi đầu tốt đẹp! Vòng chạy thứ nhất rất suôn sẻ, tôi giữ được tốc độ tốt. Nhưng rồi một điều khủng khiếp đến: Tôi nhận ra (dù quá muộn) rằng lẽ ra tôi cần vào thăm nhà vệ sinh một lần trước khi bắt đầu chạy. Tôi bắt đầu cố nín thở. Tất cả những gì diễn ra trong đầu tôi là một quả bóng đựng nước. Nó ngày càng đầy và sắp nổ tung. Hình ảnh tiếp theo là một cái đập bị dòng nước phá vỡ. Tôi cắn chặt môi, tưởng tượng đến cảnh tôi sẽ về đích với bộ dạng ướt sũng và không biết tôi sẽ bị gán cho những cái tên như thế nào. Tôi vẫn phải cố chạy, dù vừa ngượng vừa... đau quặn bụng. Tôi không thể ngừng chạy được; nếu tôi dừng lại, tôi sẽ phải giải thích tại sao. Và tôi thật ra cũng không chi phối gì được "quả bóng" nữa, nên dù tôi dừng lại, đằng nào nó cũng sẽ nổ tung ra. Tôi chỉ còn biết chạy hết sức, hy vọng rằng khi vừa về đến đích, tôi có thể chạy biến đi và giảm đến tối thiểu nỗi xấu hổ của mình. Tôi bắt đầu vượt qua những vận động viên chạy phía trước. Người thứ 5, rồi người thứ 4, thứ 3. Rất nhanh chóng, tôi thấy mình đang ở vị trí thứ 2. Tôi phải chạy đến đích thật nhanh. "Trời, cô ấy chạy đổ nhiều mồ hôi quá!" - đó là những gì tôi hy vọng những vận động viên khác sẽ nghĩ khi nhìn thấy tôi ở vạch đích trong bộ dạng khủng khiếp nhất. Tôi đã nhìn thấy đích. Và cả khoảng một trăm người đang quây xung quanh đó. Bình thường, khi vượt qua vạch đích, bạn sẽ chạy đến chỗ người bấm giờ xem bạn chạy mất bao lâu, hoặc ít nhất là ôm chầm lấy bạn bè. Nhưng không phải là tôi! Qua được vạch là tôi biến khỏi đường chạy. Một cô bạn cuối cùng cũng tìm thấy tôi - 10 phút sau đó - trong phòng vệ sinh, đang không còn đứng vững nổi.
Những điều kỳ diệu xảy ra khi bạn cố gắng, đó là điều tôi chắc chắn. Dù chịu đựng đến mức nào, tôi cũng đã chạy hết sức có thể. Tôi về thứ 2, giành huy chương bạc, phá vỡ kỷ lục của chính mình: chạy 1,5km trong 5 phút 38 giây. Và đó cũng là thời gian mà tôi cần để đủ tiêu chuẩn vào đội điền kinh của thành phố!
<Sưu Tầm từ "Báo Hoa học trò">