Mãnh lực của tinh thần Võ Đạo

Mang trong lòng niềm say mê võ thuật, tôi nhập môn Vovinam - Việt Võ Đạo vào năm tôi mười một tuổi. Tuổi còn ăn ngủ, còn tắm mưa và còn...sợ Ma. Tôi còn quá nhỏ để nói về ý niệm ban đầu của mình về môn phái, lúc này nó như là "không gì cả".

Những ngày này có thể nói là những chuỗi ngày đau cơ nhức bắp với những đòn đấm đá căn bản, nhào lộn và trụ Tấn. Nhưng tôi bắt đầu nhận ra sau đó, một mãnh lực của niềm tin, của niềm đam mê và sự phấn khởi như một người vừa bước lên được bậc thềm ước mơ của chính họ :
- "Tôi gắn với Vovinam, và không cần có tên tuổi gì trong môn phái".

Ngày tháng cứ dần trôi qua, tôi ngày càng yêu thích võ học và thấm nhuần tư tưởng võ đạo của Vovinam, những ca khúc về Việt Võ Sĩ. Như một sức mạnh thần bí mà ở độ tuổi này tôi không giải thích được, tuổi mười một, tôi có thể đi bộ mỗi ngày gần 6km ( cả đi lẫn về ) trên con đường bụi bậm, tối mịt của vùng triền đồi vào ban đêm. Đồng hành với tôi chẳng có ai, chẳng có cái gì, cũng không có một ánh đèn. Mục đích duy nhất chính là đến lớp học Vovinam. Điểm khác biệt ở đây là chỉ trước ngày nhập môn thôi, tôi chưa từng dám ra khỏi nhà vào ban đêm hay chui vào chỗ tối một mình. Mỗi lần nghĩ tới đó tôi lại lạnh người nhớ về những câu chuyện Ma huyền bí, ghê rợn mà người ta hay kể cho nhau nghe, người lớn hay đem ra dọa trẻ con. Trớ trêu thay ! con đường mà tôi đi tập võ mỗi ngày lại là tâm điểm của những câu chuyện Ma ấy, có đến hai ba đoạn người ta bảo "có chuyện" ở đó ( Lúc này tôi tin vì tôi nghe lỏm người lớn nói chuyện với nhau ). Tôi không thể tin được mình say mê Vovinam đến mức nào. Tôi vẫn đi tập đều đặn mà không bỏ một buổi nào. Ôi con đường thân quen hay con đường khủng khiếp ? Có biết bao nhiêu nỗi lo sợ, xáo trộn trong cái đầu nhỏ bé của tôi trên suốt đoạn đường. Nhưng tôi phải thắng ! Nhất định tôi phải theo đuổi môn võ này ! Và cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận sự thật, sự thật trên con đường "kinh khủng" ấy.

Trước khi nói đến đoạn đường, tôi xin giải thích lý do mà tôi phải đi một mình như vậy suốt một quãng thời gian dài học võ. Lúc ban đầu tôi được Dì tôi đưa đi học cùng với hai đứa em ( con của Dì ), nhưng sau đó chưa được một tháng thì hai đứa em tôi nghỉ tập, còn tôi thì quyết định không từ bỏ. Gia đình tôi ra sức cấm cản, nói tôi yếu ớt không nên đi tập võ, vả lại mệt mỏi sẽ làm giảm sút kết quả học tập. Bằng những hiểu biết không đâu vào đâu, tôi giải thích rất đơn giản rằng học võ sẽ giúp tôi khỏe hơn và tôi sẽ cố gắng duy trì kết quả học tập loại khá. Trẻ con vùng quê ít được quan tâm đúng mực, vì thế tôi được đồng ý và bắt đầu con đường theo đuổi võ học "gian khó" của mình.

Cắn răng cắn môi mà bước, tôi dò dẫm trong bóng tối sau mỗi buổi học về nhà. Nỗi lo sợ áp đảo tinh thần, sợ rắn rết, sợ chó và đặc biệt...sợ Ma. Tâm trí tôi từ lớp võ về tới nhà chỉ mỗi một câu duy nhất " Nam mô a di đà phật ! ", mắt lảo đảo nhìn xung quanh ( hơn hết là nhìn đằng sau ), tôi muốn rụng rời tim gan mỗi khi con chó nhà nào vô duyên sủa lên ầm ĩ khi nhìn thấy tôi, lúc này tôi ước gì trên đời đừng có chó.
- "Vovinam ơi Vovinam, võ thuật có đánh được ma không ?"
Tôi thầm nghĩ trong khi mắt vẫn dán vào trong những bụi rậm những lúc bất chợt lao xao, cây to cọ nhau cót két, xung quanh yên tĩnh... Đã sợ thấy mà nhìn làm chi không biết ! Ôi ! cuối cùng chuyện gì đến nó cũng đến, tôi đã thấy, nhà tôi hiện ra với những ánh đèn dầu như một cứu tinh, tôi đã về đến nhà. Tôi cố chạy thật nhanh đoạn đường còn lại. Sau nhiều năm như vậy, niềm đam mê và sức mạnh mà Vovinam đã cho tôi giúp tôi chiến thắng, tôi không còn sợ ma nữa. Và sự thật trên con đường ấy là :
- Tôi không gặp gì cả, con đường vẫn thân quen nâng bước tôi mỗi ngày, con đường quê hương đưa tôi đến với môn võ quê hương.

Đến nay, tôi đã có hơn mười năm mang võ phục Vovinam - Việt Võ Đạo, cũng có nhiều lúc khó khăn, gián đoạn, chuyển đổi sân bãi...Trong lòng tôi lúc này hay một lúc nào đó, tinh thần võ Việt vẫn luôn khát khao, cháy bỏng. Đối với thể thao, tôi chỉ dành tâm huyết duy nhất cho võ thuật và Vovinam là lựa chọn của tôi. Nơi mang lại cho tôi sự sung mãn đầy sức sống, sự nhẫn nhịn trong ứng xử, tình yêu thương huynh đệ đồng môn và tinh thần thượng võ cao đẹp.

Trong tiểu sử bản thân hai mươi hai tuổi, tôi chưa từng động thủ với ai ngoài sàn đấu. Thậm chí tôi cũng chỉ thi đấu đối kháng trong bài thi thăng đai và một lần trong một mùa giải. Tôi rất kiêng đánh đấm nhau, không muốn mình bị đánh nhưng cũng không muốn đánh người khác ( Trừ trường hợp đặc biệt, nhưng tôi hy vọng là không bao giờ ), đó là lý do tôi chỉ theo đuổi võ thuật và thi biểu diễn chứ không thi đối kháng. Tôi vẫn nhớ và hiểu những điều Tâm Niệm của sư môn, Vovinam dạy tôi rất nhiều điều. Và gia đình tôi, mẹ tôi từng nói :
- " Cha mẹ sinh ra con cái không muốn con mình bị đau, nếu con bị đánh thì mẹ đau, mà nếu con đánh con người ta thì người ta cũng đau, đi đánh mà được vàng mẹ cũng không thèm ! ",
Và mẹ tôi cũng không cho tôi đánh đối kháng. Và như vậy tôi vẫn kiên trì học võ, mong muốn của tôi là chỉ cần được làm một võ sư chân chính và là một Trọng tài Vovinam quốc gia.

Thật buồn, đã hai năm nay tôi chưa mặc lại bộ võ phục thân quen của mình từ ngày tôi vào Đại học. Tôi cho rằng đó là một lựa chọn sai lầm của mình trong hai năm qua, đương nhiên không phải tôi chán nản muốn rời bỏ mà vì những lý do khác. Có thể nói chắc chắn một điều là tôi sẽ lại tìm về sư môn vào một ngày không xa. Với tôi, Vovinam - Việt Võ Đạo luôn mới mẻ và cuốn hút, như một mái nhà luôn mở rộng cửa chờ đợi những đứa con.

Thạch An Thanh

( Lê Minh Trực, Sn 1988. Bà Rịa - Vũng Tàu, Việt Nam. Hoàng đai II đẳng )