Ta đấu tranh với bản thân ta nhiều quá,cả đêm không ngủ,cứ nằm đó nghĩ suy và phân tích,sắp xếp lại tình cảm của mình cũng như tìm cách giải quyết nỗi đau.
Ta tìm mọi việc ta làm để quên đi mọi thứ,ban ngày ta cười nói như 1 kẻ mộng du,cố che lấp nỗi buồn cùng mọi người,tránh làm mọi người lo lắng,ban đêm ta lại là ta,khóc nhòe ướt cả gối,k0 ngủ được,trằn trọc,chờ mong và đau đớn...
Ta chợt biết rằng,ta k0 là gì đối với anh cả,chỉ có ta đa mang mà thôi,vẫn biết rằng để giết chết nỗi đau cũng như làm chết những cây cỏ gai mắc cỡ,cần tìm thấy gốc rễ của chúng,nếu k0 tìm thấy gốc rễ,cứ cố tình chạm vào tìm cách nhổ chúng thể nào ta cũng bị những chiếc gai nhọn vô tình kia châm vào tay chảy máu,làm tổn thương ta,làm đau ta và nỗi đau thì k0 bao giờ chấm dứt,khi tìm thấy gốc rễ rồi cũng k0 dễ gì nhổ nó lên mà vứt bỏ,cần phải có 1 sự cố gắng,k0 có gì ta k0 làm được,chỉ có điều ta k0 chịu cố gắng mà thôi,mình biết all đó chứ,mình đang cố gắng đó chứ,nhưng tại sao lại khó đến thế M nhỉ???
Thời gian là ông thầy thuốc tốt nhất sẽ giúp mình quên tất cả phải k0 ta???
Bài thơ viết tặng ah và đánh thức riêng mình:

ẢO MỘNG
Anh ru ta ngủ quên....
trên niềm hạnh phúc không có thật
Anh nói đó chỉ là giấc mơ
Là khát vọng không bao giờ đạt được
Để rồi khi đêm về cô đơn...
Anh tìm về ta...
Nói những lời âu yếm đầu môi
Ta cứ để con tim mềm yếu
Tin những lời giả dối
Ta cố biện hộ...
Cho anh và cho bản thân
Để rồi...
Một mình khóc
Nước mắt rơi
Anh nào biết
Chỉ nói:"xin lỗi,anh còn hiện thực
Tất cả chỉ là mộng....
Em cũng thế mà thôi!"