Khi Trẻ mất mẹ, vắng cha

Ngày 10-3, TAND TP.HCM xử một vụ chồng giết vợ với một lý do chẳng giống ai. Tháng 4-2008, Phạm Văn Thanh bị vợ cằn nhằn về chuyện không giặt đồ và hay đánh con. Sau đó, Thanh đề cập đến chuyện “quan hệ” thì bị vợ từ chối vì Thanh đang mắc bệnh thủy đậu. Hai người cãi nhau. Thanh chạy xuống bếp lấy dao, sấn tới đâm vợ nhiều nhát làm nạn nhân chết trên đường đi cấp cứu.

Trong phòng xử, tòa phạt Thanh 20 năm tù. Ngoài kia, đứa con gái ba tuổi của Thanh đang bám tay vào cánh cổng sắt của tòa mà chờ cha. Bé là kết quả của cuộc tình non nớt, khốn khó vì sau khi ra đời, cha mẹ bé mới đủ tuổi kết hôn theo quy định. Người ta không thể cho bé vào tòa, càng không thể cho bé chứng kiến cảnh cha mình bị cảnh sát áp giải vì còn quá nhỏ.

Từ sáng sớm bé đã được người nhà đưa đến tòa án nhưng phải ngồi chờ tới trưa dưới cái nắng như thiêu đốt. Xúng xính trong bộ quần áo mới màu đỏ, dường như B. chưa biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình. Nhưng cảm nhận về số phận mồ côi thì đã hiển hiện rõ. Người cô bên nội kể lại, nhiều đêm tỉnh giấc, bé thường khóc thét đòi mẹ. Rồi những lần theo người lớn lên trại giam thăm cha, bé víu chặt tay áo đòi ở lại, phải dỗ dành mãi mới chịu về. Người cô nghẹn ngào: “Khổ tâm lắm chú ạ, ngày nào nó cũng hỏi cha con đâu, mẹ con đâu. Trong lúc chơi đùa, nó thường rủ bạn chơi trò gia đình rồi tự mình đóng vai người mẹ bồng ru con búp bê ngủ”...

Phiên xử không thể kết thúc sớm bởi phần giải quyết quyền nuôi bé thật căng thẳng. Bà ngoại kiên quyết xin bé B. về nuôi và yêu cầu bị cáo bồi thường hơn 10 triệu đồng thiệt hại tinh thần và tiền cấp dưỡng nuôi bà hàng tháng cho tới lúc chết.

Phía ông bà nội bé B. thì luôn miệng ngỏ lời xin tha thứ vì tội lỗi con trai mình đã gây ra và xin tòa tiếp tục được nuôi dạy bé B. mà không cần một khoản cấp dưỡng nào từ bên ngoại. Cuối cùng tòa đã quyết định cho bé tiếp tục ở bên nội, nơi bé đã sống quen, đã gần gũi từ nhỏ.

Dù đã có nơi có chốn nương thân nhưng mẹ mất, cha bị tù tội, cuộc sống của B. từ nay về sau sẽ luôn thiếu thốn tình cảm ruột thịt. Bé vẫn ngây thơ không biết gì, còn nhoẻn cười với tôi. Nhìn nụ cười hồn nhiên con trẻ ấy mà lòng người lớn dường như đang thắt lại.