Truyền Thuyết Mimosa

Mimosa có tên khoa học là Acacia Podalyriaefolia Cunn Mimosaceae, nguồn gốc từ Australia, mimosa không đẹp rực rỡ như các loài hoa khác nhưng cũng không kém phần kiêu sa ...

Chuyện kể rằng:

*. Ngày xưa, ở vùng đất Australia tươi đẹp nằm giữa biển khơi đầy nắng ấm có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm, chàng là con của một ngư dân, có thân hình vạm vỡ, nước da đen bóng và một trí thông minh tuyệt vời.

Nàng là con gái cưng của một gia đình quý tộc đẹp rực rỡ, đài các, yêu màu vàng và được Chúa ban cho một tấm lòng nhân hậu. Họ đã trao nhau những nụ hôn say đắm và cả cuộc đời trên cảng biển Sydney thơ mộng. Nhưng rồi, gia đình nàng lại ép gả cho một Công tước Hoàng gia. Sau bao phen phản đối kịch liệt không thành, nàng đành chấp nhận lên xe hoa.

Chàng buồn phiền từ giã biển khơi, bỏ nghề chài lưới, lên một vùng núi cao hiểm trở làm nghề giữ rừng để quên đi mối tình tuyệt vọng. Khi đặt chân đến nơi, thì một trận hỏa hoạn dữ dội xảy ra. Một mình chàng bất chấp hiểm nguy đã cứu những cánh rừng xanh và những con Canguru tội nghiệp. Và rồi, ngọn lửa quái ác kia đã làm chàng ngất xỉu và thiêu sống chàng. Khi hay tin chàng trai bỏ thành phố biển lên ngàn tìm quên mối tình đầu dang dở, trong đêm tân hôn cô gái đã bỏ trốn để tìm người yêu.

Nhưng, hỡi ơi! khi gặp được thì nàng không còn tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy thân xác chàng bên đống tro than của cánh rừng bị cháy. Nàng quỳ xuống và gục chết bên người yêu. Từ đó, trên vùng núi cao của đất nước Australia thơ mộng - nơi cặp tình nhân đã chết cho tình yêu xuất hiện một loài cây thân mộc, lá màu xanh biếc, lấp lánh hoa vàng thơm mát. Thổ dân địa phương đặt cho loài cây này một cái tên thật đẹp:Mimosa!

Truyền thuyết về hoa Mimosa là vậy. Ngày nay, khi các cặp tình nhân tặng hoa Mimosa cho nhau là để khẳng định sự chung thuỷ, luôn hướng về người mình đem lòng yêu thương.





Mimosa Chưa Tới


Từ Kế Tường


Cái lạnh tháng Mười đưa anh về Đà Lạt
Rừng thông non,đồi cỏ biếc, phố vàng hoa
Vạt mây trắng lưng chừng đèo nước mắt
Tím một trời thạch thảo với mưa sa

Vẫn chỉ mình anh như cây lẻ bạn
Sương trên vai và hoài niệm với hồ đầy
Bỗng nhớ em lạ lùng trong quán vắng
Giọng hát buồn rơi dấu ấn trên tay.

Anh tự hỏi lòng mimosa em từ đâu tới
Những cánh vàng phai rơi theo nắng thu tàn
Em không giống mimosa cứ để anh chờ đợi
Suốt tháng ngày như một kẻ lang thang...

Ngồi bên hồ lòng chao theo sóng
Cuộc tình thầm như bóng khuyết nửa vầng trăng
Một ta khói sương-một em lồng lộng
Với nửa đời người để lại dấu chân không.

Mimosa bên anh còn em sao không tới
Phố đồi cao vời vợi cánh hoa buồn
Trong giá lạnh thêm mênh mông chờ đợi
Em ở đâu mờ mịt những dặm đường?

Mai anh về đem theo giá băng tháng Mười Đà Lạt
Mimosa như tưới lúc chia tay
Những cánh nhỏ mỏng manh trào nước mắt
Anh nghiêng lòng thương nhớ sắc hoa bay...

************************************************** ******************************************

Mimosa

(Trường Hải)


Năm xưa, chốn này người quen biết nhau
Tặng hoa ngát hương ghi phút ban đầu
Đôi tim hẹn sẽ lắng chung nhịp đàn
Tình yêu đắm say nào có ai ngờ
Mộng vỡ khi xuân vừa sang

Năm nay, chốn này tìm về dáng xưạ
Trời mây gió trăng sao quá hững hờ.
Xuân đi để nhớ cho ai một trời,
Một trời vấn vương, mà cánh hoa tàn
Làm vỡ tan bao mộng đời

Ôi Mimosa ! Người hoa hỡi bây giờ về nơi đâu ?
Mắt ai u sầu, đêm xuân dài,
Đường hoa sao vắng bóng.

Ôi Mimosa ! Tình xưa cũ bây giờ còn trong lòng.
Nước trôi không về,
Mối duyên hờ từ đây thêm dở dang.

Hôm nay, có người về thăm chốn xưạ
Nhặt hoa ép hương thương nhớ một người.
Bâng khuâng lần bước đi trong chiều tàn,
Tìm về bóng đêm để nhớ muôn đời,
Còn nhớ cánh hoa màu vàng

************************************************** ***********************************************

Mimosa Em Đã Về Đâu


Mimosa
Em đã về đâu ?
Dốc xưa nay đã men màu
Gót khua nỗi nhớ dòn câu ân tình
Theo dấu chân hờ cổ tích ngày xưa
Anh lang thang giữa khung vuông màu kỷ niệm
Mimosa ngọt ngào hương thanh khiết
Hoa còn đây mà em đã về đâu ?
Đà Lạt vẫn mờ sương chiều ẩm đục
Mimosa vàng cánh gío hây hây
Hoa trinh nữ một thời em cài tóc
Thung lũng Tình Yêu lờ lững dấu chân mây
Phố núi anh về vẫn buồn muôn thuở
Lòng bồng bềnh theo lọn sóng chao
Chiều nắng xế phủ vàng hồ Than Thở
Hoa rơi đầy vương lối cũ lao xao
Em đã đến với tình yêu mật ngọt
Nụ đầu đời lãng đãng khói sương
Giấy học trò vần thơ gò nét bút
Vành nón nghiêng che mắt liếc người thương
Anh về đây qua muôn vạn dặm đường
Thầm gọi tên em trên đường hoa năm cũ
Em đã về đâu?
chiều cao nguyên chìm dần trong nỗi nhớ
Rừng Ái Ân trầm lắng khúc thông reo
Mai anh đi cánh lạc lưng đèo
imosa sẽ xa thêm tầm tay vói
Vầng trăng cũ khuyết dần mùa đông tới
Ly bôi này từ tạ cánh hoa xưa


Vũ Quyên