- Mình chia tay thôi!
- …
- Hân nói gì đi, đừng im lặng vậy chứ!
- Uh!
- Uh của câu trên hay câu dưới?
- Cả 2.
- Uh, vậy thôi Nguyên out nha, nhớ giữ gìn sức khỏe đó!
- Uh biết rồi, bye!
- Bye!

Thế là hết. Chỉ còn 1 tuần nữa là đến Valentine, vậy mà món quà chưa kịp gửi đi của nó giờ đã trở nên vô chủ. Cách đây 2 năm nó cũng sớm biết là sẽ có ngày này, gần đây cũng có vài dấu hiệu cho thấy điều đó đang đến gần, chẳng hạn như, Nguyên luôn trễ hẹn online với nó, ít nhất cũng khoảng 1h đồng hồ, có khi chờ đến tận khuya mà vẫn không thấy nick Nguyên sáng lên, trước đây chẳng bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Hôm nay Nguyên đã chính thức nói lời chia tay với nó, đồng thời giải thích luôn nguyên nhân vì sao Nguyên luôn online muộn và có thái độ khá lạnh nhạt, đó là do Nguyên đã có bạn gái mới, chính cậu ấy đã thừa nhận như vậy.

Không 1 câu níu kéo, không 1 giọt nước mắt, nó điềm tĩnh đón nhận tất cả, chỉ là … cảm thấy hơi đau 1 chút.

2 đứa nó quen nhau qua mạng, nó ở Việt Nam, còn Nguyên thì đang du học ở tận California, mỗi đứa ở 1 đầu đại dương, trong 1 dịp tình cờ, 1 sợi dây vô hình nào đó đã kéo 2 đứa lại với nhau. Cách đây 2 năm, Nguyên đã ngỏ lời với nó, dù chưa bao giờ gặp Nguyên, chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với Nguyên nhưng qua hơn nửa năm trời gặp gỡ, nó tin đây chính là người mà nó tìm kiếm bấy lâu nay. Và nó đã nhận lời, dù có đôi chút bâng khuâng.

Suốt 2 năm yêu nhau, chỉ có nó gửi hình cho Nguyên, còn Nguyên lại chưa 1 lần cho nó biết mặt, bạn bè đều bảo Nguyên đang lừa dối nó, giả như Nguyên thật lòng thì ở xa nhau như vậy, cũng rất dễ thay lòng đổi dạ. Nhưng nó không tin, nó tìm đủ mọi cách để tự thuyết phục mình rằng Nguyên có 1 lí do gì đó mới làm như vậy, Nguyên sẽ chẳng bao giờ lừa dối nó, chẳng bao giờ giấu nó điều gì, và nó cũng tin tình yêu của nó đủ lớn để có thể giữ chân Nguyên, tuy ban đầu có chút lo lắng về mối quan hệ này, nhưng 2 năm trời cũng đủ để nó thay đổi suy nghĩ. Nó và Nguyên đã từng có nhiều giây phút vui vẻ bên nhau, tụi nó đã nói rất nhiều về tương lai của mình. Những dự định, ước mơ của nó đều có hình bóng của Nguyên trong đó, và Nguyên cũng như vậy. Nó đã từng mơ sẽ có 1 happy ending với Nguyên, 1 wedding thật là hoành tráng, 1 mái ấm gia đình tràn ngập hạnh phúc. Thế mà giờ đây…

Đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày cuối cùng nó gặp Nguyên, hôm nay là Valentine thì phải, nhìn thấy hộp quà được gói 1 cách tỉ mỉ, cầu kì mà nó định gửi tặng cho Nguyên, lòng nó lại bỗng nhiên đau nhói. Nó đã rất mong chờ ngày này, nó dự định là sẽ tặng Nguyên 1 nụ hôn, dù chỉ là 1 cái emo vô cảm, không phải là thật, nhưng nó cũng đã rất run, rất hồi hộp… nhưng giờ thì không còn cơ hội nữa rồi. Nó khẽ mỉm cười. Nửa như mỉa mai, nửa như tiếc nuối. Chỉ mới có 1 tuần thôi, cả đời không biết có đủ để mà quên không, nói chi là 1 tuần.

Giai điệu bài hát “vẫn tin mình có nhau” bỗng nhiên vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Ngọc gọi.

- Chiều này đi chơi nha kưng, hội độc thân tụi mình cũng có quyền đi chơi vào ngày Valentine chứ!?
- Thôi không đi đâu, mệt lắm! – nó uể oải trả lời.
- Đi đi mà! Tối ngày nhốt mình trong phòng hoài bức bối lắm, đi chơi cho nó thư giãn đầu óc, biết đâu trong hôm nay sẽ có điều gì đó đặc biệt xảy ra khiến mày lại yêu đời hơn, đi đi!
- Thôi được rồi, hên xui vậy, chiều nếu có hứng tao sẽ đi, vừa lòng mày chưa?
- Hì, vừa lòng rồi!
- Thời gian, địa chỉ?
- 5h tại quán karaoke Lado.
- Ok!
- Không đi hối hận suốt đời đó nha mạy!
- Vớ vẩn!

5h chiều.
Thật lòng nó chẳng muốn đi cho lắm, nhưng như lời Ngọc nói, ở trong nhà như vậy hoài đúng là rất chán, cần phải để cho đầu óc thoải mái, tỉnh táo để đón nhận những ngày mai biết đâu sẽ tươi sáng hơn. Mất Nguyên, nó vẫn sẽ sống, không những thế còn phải sống thật tốt, chẳng qua nếu không có Nguyên, cuộc sống của nó sẽ trở nên vô nghĩa. Suốt 1 tuần qua, nó đã sống rất vô nghĩa, đi học về chỉ biết lăn ra ngủ, không còn gì để làm, không còn ai để trông ngóng, mơ mộng. Ngủ vùi để không phải nghĩ đến Nguyên, để không phải nhớ là nó và Nguyên đã chia tay nhau, vẫn không hề có 1 giọt nước mắt, nó nuốt ngược tất cả vào tim để không cho mọi người nhìn thấy sự yếu đuối bên trong con người nó. Giờ là lúc nó nên quẳng cái “vô nghĩa” đó đi, lôi cái “có nghĩa” về để trở lại vui vẻ như xưa, nó sẽ lại tìm được 1 người xứng đáng.

- ‘Nữ hoàng băng giá” giá lâm! – tiếng thằng Trí vang lên khi nhìn thấy nó từ xa đi đến.
- Dẹp mày đi. Chào mọi người, hôm nay là ngày gì mà đông dzui dữ dzậy? – nó mỉm cười lướt mắt nhìn xem hôm nay có những ai tham gia.
- Valentine chứ ngày gì, ngốc thế!
- Ờ ha, quên mất.
- Và cũng là ngày sưởi ấm trái tim sắp đóng băng thêm lần nữa – Kim vừa nói vừa nở 1 nụ cười bí ẩn.
- Là sao?

Nó chợt nhìn thấy My – em họ của Nguyên – “My cũng ở đây à? Nó tới đây làm gì thế nhỉ? Chắc nó đã biết chuyện mình với Nguyên”

- Hôm nay My không đi chơi với boyfriend à?
- Đang thực hiện 1 sứ mệnh quan trọng, chuyện này mà không thành công là toi My luôn chứ nói gì là đi chơi với bạn trai.
- Vậy sao không đi thực hiện đi, ngồi đây làm gì?
- Thì đang thực hiện đây, địa điểm là ngay tại phòng này
- Thế à? Sứ mệnh gì vậy? Nói đi Hân giúp cho – nó dụ dỗ.
- Chắc chắn là cần phải có sự giúp đỡ của Hân, nhưng giờ chưa nói được – My mỉm cười ranh mãnh.
- Hôm nay mọi người đều có vẻ bí ẩn sao đó nha, đang âm mưu chuyện gì đây?
- Làm gì có chuyện gì, mày đa nghi quá, ngồi xuống hát đi – Ngọc níu tay nó ngồi xuống ghế.

Nó im lặng ngồi xuống chọn bài hát mà không hay biết rằng có 1 người đã chăm chú nhìn nó kể từ lúc nó “giá lâm” cho đến tận bây giờ.

- Thôi giờ mình chơi trò chơi đi, hát hoài mỏi miệng quá, tao đã chuẩn bị sẵn rồi đây! – Ngọc đề nghị.
- Chơi trò gì vậy? – cả đám nhao nhao.
- Bây giờ ở đây có nhìu lá thăm, ai hát dưới 85 điểm thì phải bắt 1 lá và thực hiện đúng yêu cầu trong đó ghi, không được viện cớ này cớ nọ mà không làm, ok?!
- Ok!!! – cả đám đồng thanh.
- No no, tao phản đối, tao biết tụi bây sẽ chơi xấu tao, không chơi đâu! – có một mình nó không “Ok”.
- Cái này là bắt hên xui chớ bộ, ai thèm hãm hại mày, hôm nay ai cũng phải chơi hết, không ai được quyền tự ý không tham gia. Rồi giờ chơi nha, bắt đầu là con Hân, rút thăm đi mày – Ngọc đề nghị.
- Sao lại là tao? Chưa hát mà – nó giãy nãy.
- Cho chừa cái tội phản đối với lại ôm cuốn list nãy giờ mà không chịu hát bài nào.
- Không chịu đâu!
- Không chịu cũng phải chịu, nhanh lên!
- Hu, hiếp người wá đáng – nó vờ sụt sịt.
- Không có nha.

“Hãy kiss 1 bạn khác giới đang có mặt tại đây và xa lạ với bạn nhất (kiss chỗ nào cũng được ;)) )”
- Oh my chúa!!! Rõ ràng là hãm hại, còn dám nói không à? – nó la lên oai oái khi nhìn thấy lời yêu cầu.
- Haha, đó là số phận của mày, thực hiện đi cưng – Kim cười khoái trá.
- Ở đây ai cũng thân thiết với tao hết, không có ai xa lạ, lí do chính đáng nhá, không hề viện cớ.
- Thật không? Nhìn kĩ lại đi? Có chắc mày đã quen hết với những người ở đây?

Nó lại đưa mắt nhìn khắp phòng 1 lần nữa, lần này nó chợt nhận ra, có 1 người nào đó đang ngồi cạnh My, ban nãy nhìn tới My nó đã dừng lại, chưa kịp nhìn sang kế bên nên không để ý. Người đó đang nhìn nó, ánh mắt rất dịu dàng, vừa lạ mà vừa quen. Rõ ràng nó chưa từng gặp người này, nhưng có 1 cái gì đó như là cảm giác thân thiết đang dấy lên trong nó, ai vậy nhỉ?

- Nhận ra rồi phải không? – Trí hỏi.
- Bạn đó là ai vậy? – nó hỏi.
- Bạn cùng lớp với My, tên Khôi, hôm nay nó cũng không đi đâu chơi nên dắt nó theo luôn – My trả lời.
- Uh – nó mỉm cười nhìn sang cậu bạn của My – chào bạn!
- Chào bạn! – Khôi cười đáp trả.
- Được rồi, được rồi, xong màn làm quen, giờ thực hiện yêu cầu đi chứ - Hiền nhắc khéo.
Nó sực nhớ, đây là người mà nó phải thực hiện nụ hôn, nó muốn nụ hôn đầu tiên của nó là dành cho Nguyên, nhưng giờ thì không được nữa rồi… nhưng, nó cũng không muốn dành nụ hôn đó cho 1 người xa lạ.

- Bạn đó chắc gì đã để cho tao hôn, hôn bậy hôn bạ người ta oánh chết.
- Không có đâu, mày yên tâm, đã bảo hôm nay ai cũng phải tham gia mà, có trách thì phải trách số Khôi xui, bị mày liên lụy – Kim tỏ vẻ an ủi – Khôi có cảm thấy phiền không?
- Không sao đâu, được người ta hun mà phiền gì, bình thường muốn còn không được ấy chứ, mình rất sẵn lòng – Khôi cười nửa đùa nửa thật.

“Trời ạ, thế mà ban nãy mới nhìn mình cứ nghĩ hắn ta hiền lắm chứ, đúng là lầm to” – nó lầm bầm.

- Giờ sao cô nương, làm lẹ đi chứ, người ta không phản đối rồi kìa, nhanh để cho người tiếp theo còn được rút nữa chứ. Bước qua bên đó đi.

Nó bất đắc dĩ làm theo, biết là không còn đường thoát nữa rồi, thầm xin lỗi người yêu tương lai của nó và nguyền rủa tên Khôi chết tiệt kia.
Giờ nó đang ngồi cạnh Khôi, rất gần, sao nó vẫn thấy có cảm giác rất quen thuộc với người này, có vẻ như đã quen từ lâu lắm, nhưng trí nhớ thì vẫn chưa báo cáo được với nó đấy là ai.

- Hôn má thôi đấy nhá!
- Uh, đã nói là hôn đâu cũng được mà! – nguyên đám 1 lần nữa đồng thanh.

Nó đưa mặt chầm chậm tiến đến gần mặt Khôi, tim đập thình thịch, tưởng chừng nó sắp bay ra ngoài tới nơi. Cả phòng im lặng, tất cả như đang được bấm nút pause, kể cả Khôi, chỉ có nó là còn cử động. Tất nhiên là còn cử động, nó mà cũng pause luôn là bảo đảm cả đám kia sẽ tự động play tiếp tục thúc ép nó. Môi nó đã tiến rất gần đến má Khôi rồi, chỉ còn vài cm nữa thôi, mọi thứ như nín thở dõi theo từng cử động của nó. Bỗng nhiên, Khôi quay mặt sang, ngay lập tức, môi Khôi chạm môi nó, như có 1 luồng điện xẹt ngang, nó giật bắn mình, mở to mắt, đẩy mạnh Khôi ra. Một việc mà nó không ngờ sẽ xảy đến, Khôi ôm mạnh lấy nó.

- Vợ ngốc, đừng giãy nữa, Nguyên đây, Huỳnh Khôi Nguyên đây – Khôi (lúc bấy giờ là Nguyên) vừa nói vừa ôm chặt nó để nó không đẩy ra được nữa.

Câu nói của Nguyên như 1 liều thuốc mạnh dùng để kiềm chế sự lên cơn của 1 kẻ bệnh nặng, nó ngừng lại, như thể không tin vào tai mình, nó đẩy Nguyên ra để nhìn mặt cho rõ (lần này là đẩy nhẹ). Nguyên đúng là rất giống những gì nó đã tưởng tượng, cũng khuôn mặt này, đôi mắt này, cái mũi này, và cái miệng này, giờ nó mới nhìn kĩ, đúng là hoàn toàn giống người mà bao lần nó nhìn thấy trong mơ. Hèn chi lúc mới nhìn thấy, nó có cảm giác thân thiết như đã quen từ lâu lắm.
Như sực nhớ chuyện gì, nó lập tức rời khỏi vòng tay của Nguyên.

- Chia tay rồi mà, làm vậy coi chừng bạn gái ghen đó!
- Khờ quá, kêu vợ ngốc đúng là không sai, Nguyên chỉ vờ nói vậy để tạo bất ngờ cho Hân thôi mà.
- Bất ngờ thật! – nó cười cay đắng.
- Xin lỗi đã làm Hân buồn suốt thời gian qua, Hân không nhớ Nguyên đã nói gì à? Nguyên đã nói, chỉ có Hân bỏ Nguyên, chứ Nguyên không bao giờ bỏ Hân, lời nói đó cho đến bây giờ vẫn còn có hiệu lực đó.
- Không cần biết, lời chia tay đã thốt ra, không cho phép rút lại, giờ Hân với Nguyên không còn gì hết, chỉ như những người bạn mới quen của nhau mà thôi.
- Hân!

Nó khẽ mỉm cười với Nguyên, nó không hiểu tại sao nó lại làm vậy, mặc dù nó cũng thấy rất vui vì Nguyên vẫn còn yêu nó, nhưng lòng tự cao của 1 đứa con gái không cho phép nó dễ dàng chấp nhận Nguyên như vậy, thời gian sẽ giúp nó và Nguyên trở lại với nhau, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.

- Như vậy cũng không sao, từ hôm nay, nhân ngày Valentine, Nguyên xin chính thức bày tỏ với Hân, mong Hân cho Nguyên 1 cơ hội, Nguyên sẽ làm cho Hân trở về lại bên Nguyên, 1 ngày nào đó không xa, có được không?
- Uh – nó gật đầu – Hân sẽ chờ đến ngày đó, nói trước là sẽ khó khăn lắm đấy nhá, không dễ dụ được Hân như ở trên mạng đâu!
- Ok, khó khăn cỡ nào Nguyên cũng sẽ vượt qua!

- Chậc chậc, 2 nhân vật chính đóng film nãy giờ đã xong chưa, có còn nhớ trong phòng này còn tồn tại 11 người nữa không vậy? – My lên tiếng phá tan bầu không khí tuy không quá “ngào” nhưng cũng có thể xem là “ngọt” của nó và Nguyên.

- Hì, xin lỗi mọi người, cám ơn mọi người nhiều lắm – Nguyên mỉm cười gãi đầu.

- A thì ra các người là tòng phạm, khá lắm, mấy cái thăm kia đều có chung 1 nội dung phải không? – nó nhớ lại.

- Hehe, không nhờ tụi này thì mày có được 1 valentine như ý được không hử? còn ở đó mà bắt bẻ - Ngọc trả lời.

- Thôi được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ chỉ còn chờ ngày nhận thiệp mời đám cưới nữa thôi – Kim chọc ghẹo.

- Cưới gì chứ, tui chưa có bồ đó – nó lại giãy nãy.

- Trước sau gì cũng có thôi mà, bày đặt làm cao nữa, coi chừng mất thiệt luôn đó!

- Hứ!

- Thôi được rồi, đừng chọc nó nữa, đi tăng 2 đi bà con, chầu này có em rể tương lai trả, cứ ăn uống thoải mái.

- Yeah!!!

TPHCM, ngày 14 tháng 2 năm 2009