kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Ðề tài: Ngày em đi xa ...

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Gia lai - Sài gòn
    Tuổi
    33
    Bài gởi
    258
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    77 Ngày em đi xa ...

    THE DAY YOU WENT AWAY

    “Chờ nhé” – Chỉ nói thế thôi, tôi vội vào nhà tìm cái áo khoác và một cái ví tiền. Áo khoác thì có nhưng ví tiền thì chưa, nó làm mình mất thời gian quá, cô ấy sẽ về mất thôi. Nghĩ vậy tôi chạy thật nhanh ra ngoài. Kì lạ, bạn vẫn chờ đó tôi đã làm bạn phải đứng 1 mình 15 phút rồI, nhưng rồi chúng tôi lại tiếp tục bước đi.

    “Mình ghé vào quán nước nào đi”- Cô ấy nói, tôi gật đầu miễn cưỡng. Cô là 1 ngườI sắc sảo, ở đôi mắt rất ưa nhìn,tóc dài ngang lưng đôi mắt kiếng cùng màu với cái áo ấm, màu đen dáng người mảnh dẻ rất xinh, lại còn rất thông minh, nếu tôi được sánh đôi với her thì thật là một diễm phúc, và giờ đây, lúc 8h.00 p.m chúng tôi đang ngồi ở quán nước quen thuộc. Và chúng tôi nói chuyện với nhau, rất nhẹ nhàng, không bị mất tự nhiên, ngược lại rất tình cảm, thể như 2 ngườI đang yêu nhau, ah uh có lẽ là đang yêu nhau.

    “ Tính tiền giúp cháu ! “ – Her cất tiếng nói, tôi bị gượng lúc này, vì cái ví tiền tôi tìm không ra, chết thật, ngại quá đi. Nhưng hình như her đọc được tất cả rồi khẽ nhìn tôi cười : “ Không có gì đâu, ai trả cũng được mà “.

    Tôi trở về với tâm trạng khá là lạ, đi bên cạnh vẫn là người bạn ( hay gọi là bạn gái ?) của tôi. “ Tôi tiễn Siz về nhé ? “ – Her cười trìu mến : “ Không cần đâu, tạm biệt nhé, mai gặp lại “ – RồI her đưa tay vẫy chào tôi, tôi mỉm cười nhẹ rảo nhanh bước chân vào một góc khuất rồi ngắm nhìn Siz đang bước thanh thản vào ngôi biệt thự 3 tầng. Với tôi điều này ? Là thật hay mơ ? Vì tôi chênh lệch với her quá nhiều điều. Ngay cả lúc nãy khi tôi đi chung, mọi người, những kẻ đổ xiêu vì cô ấy nhìn ganh tỵ, điều ấy không làm tôi hoang mang, vì tôi đang luyện võ, hãy khiêu khích tôi, vì đó là niềm hứng thú.

    Hôm nay Siz lại hẹn tôi cùng đi mua cái gì đấy, đến nơi ấy.Ông chủ tỏ vẻ rất quý cô – “ Lấy cho cháu loại tốt nhất nhé “ – Tôi toát mồ hôi, vì loạI thường đã đến 300 ngàn, rồi Siz ra hiệu tôi gọi đồ uống để ngồi chờ ông chủ lấy hàng. Lại một lần nữa Siz trả tiền thay tôi.Và tôi lại tiễn cô ấy về.

    Thấm thoát, chúng tôi yêu nhau đã hơn hai tháng, nhưng chưa một lần nắm tay, Siz vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như lần đầu tiên gặp mặt, tôi vốn bản lĩnh, nhưng ánh mắt ấy, không chỉ tôi mà đã biết bao chàng trai đổ gục như một cây cổ thụ bị đốn ngã. Cũng chưa thoát lên được tiếng " anh, em " chúng tôi vẫn chỉ nói chuyện bằng cách xưng tên.

    Rồi hôm nay chúng tôi gặp nhau tại sân cỏ sau ở Lovers Park. Lần này là tôi hẹn, tôi quyết định nói tất cả suy nghĩ của tôi hôm nay, là tôi rất yêu Siz, tuy lúc đầu Siz là người chủ động và tôi lúc ấy cũng chỉ biết dành tình yêu cho võ thuật mà thôi.

    “ Thực ra bây giờ tôi yêu Siz lắm, tin tôi nhé ? “ – Siz không đáp mà cười mỉm, nhẽ ra là người con gái khác sẽ đỏ mặt bẽn lẽn, nhưng Siz thì không, cô ấy chủ động nắm lấy tay tôi. Cảnh hoàng hôn sau sân Lovers Park rất đẹp, cô ấy đã rất hạnh phúc cùng tôi, chỉ hai chúng tôi lúc này, cùng nắm tay nhau ngắm hoàng hôn. Siz khẽ tựa đầu vào vai tôi. Mặc cho các đôi tình nhân khác, chúng tôi chỉ biết là đang có nhau vào lúc này.

    Sau mười phút, tôi vẫn tay trong tay cùng Siz rảo bước về nhà cô ấy. Siz không chê tôi nghèo, đây là điều tôi lo ngại nhất nhưng cô ấy đã bỏ qua rồi. Siz nói là muốn đến học cùng tôi, không phải là nhờ tôi chỉ bài mà là ngược lại, vì tôi mê võ hơn mê học còn cô ấy lại là hoa khôi của trường cả 2 : Sắc đẹp và trí tuệ. Chỉ cần cả 2 cùng đậu Đại học là sau này sẽ có tất cả, chúng tôi vẫn hứa với nhau sau này sẽ dành thời gian cho việc học nhiều hơn.

    Siz mở cổng ra rồi quay lại, tôi chỉ đứng chờ Siz vào nhà mà thôi, nhưng chợt Siz quay lại và bảo là muốn ôm tôi, chúng tôi đã ôm nhau rất lâu, Siz lặng đi một lúc, tóc xõa xuống đã che đi khuôn mặt của her, tôi không biết cô ấy có vui như tôi lúc này không. RồI Siz bước vào nhà mà không nghoảnh mặt lại.

    Liền sau đó 2 phút, tôi chợt nghe tiếng quát lớn ở tầng 1 ngôi biệt thự - Nhà Siz, hồi giờ tôi quên để ý một điều là không bao giờ biết gì về nhà của Siz, không biết cha mẹ Siz ra sao. Cổng không đóng, tôi liều mạng rón rén đi vào nghe lỏm, có tiếng nói :

    - C - Cô chủ dạo này biếng học lắn

    M ẹ - Mẹ không ngờ chỉ mới mấy tháng xa nhà mà con tệ thế này, từ nay vẫn tiếp tục cấm cửa nhé !

    Tôi không nghe thấy tiếng của Siz, chỉ nghe tiếng quát tháo của người mẹ cứ văng vẳng quanh nhà.

    Rồi nhiều ngày sau đó Siz không liên lạc với tôi nữa, thỉnh thoảng tôi vẫn đi ngang qua nhà Siz, thấy cô ấy ở sân thượng tầng 3, hẳn là cô ấy đã trong thấy tôi, nhưng lại không nhìn, tôi cố đi loanh quanh tìm cách ra hiệu, nhưng vô ích, có giọt nứơc mắt rơi xuống. Ngớ ngẩn, cô ấy ở tầng 3, còn tôi ở dướI đường cách đó 2 mét, nhưng không, rõ rằng tôi thấy mà ! Ánh nắng lúc ấy đã chiếu qua khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống, Siz vội bước vào nhà.

    Sau này tôi mới biết là Siz không có cha, mẹ thì liên tục đi nước ngoài hợp đồng công việc, Siz chỉ có mỗi nhiệm vụ là học cho tốt, nhưng luôn bị cấm cửa và cách li với bạn bè, chỉ lần ấy mẹ Siz đi lâu nên Siz liều đi ra đường thơ thẩn, rồi vô tình gặp tôi.

    Tôi thơ thẩn ra sau sân Công viên Nhân Tình, nơi ấy, và vẫn ánh nắng nhạt màu hoàng hôn ấy, nhưng giờ thì chỉ mình tôi, Alone, Ánh nắng kia liệu có bao giờ trở lại được như ngày ấy không ? Ngày mà chúng tôi còn nhau, cùng ngồi bên nhau dưới ánh nắng hạnh phúc này, nắng liệu có hiểu tâm trạng tôi lúc này không ?

    ...

    ************
    Ngày em đi xa rồi anh mới hiểu anh yêu em nhiều và đã vô tâm với em như thế nào...

    Con trai vốn là đối cực của con gái. Tuy trong lòng con trai rất yêu, yêu con gái nhưng bên ngoài lại sống thờ ơ, vô tư, hy vọng bạn trai nào đọc xong truyện ngắn thì thay đổi thái độ trước khi mọi chuyện quá muộn nhé. Đây cũng là điều mà mình muốn nhắn gửi đến các bạn qua truyện ngắn này :)

    ++++

    -Sống ở đời con phải nhớ, con người làm chủ đồng tiền chứ không phải đồng tiền làm chủ người. Ma lực không phải từ đồng tiền mà từ tâm người thành ra.

    - Con kém may mắn hơn các bạn thì phải tự lấy đó mà bồi đắp ý chí kiên cường để sống và lao động. Con hãy nhớ người nghèo khổ là người có nhiều quyền năng để trở thành người thành công nhất.

    - VX không phải là dứt điểm bởi 1 đòn, nếu con nghĩ vậy thì chỉ tự làm hại công phu của con. Bản chất của VX là liên công, liên thủ, trong công có thủ, trong thủ có công. Khách đến ta tiếp, khách đi ta tiễn, khách Cho ta Nhận, ngược lại ta không Cho thì khách không có cơ hội Nhận. Thấy chỗ trống thì lấp đầy, thấy nguy thì thoái rồi nương theo lực mà phản công. Tâm con chú ở 1 điểm này ắt sẽ hở ở điểm khác, nếu con không chú vào đâu thì không đâu hở, mà chú là sự tập trung cao độ của Tâm, điều này thực sự có hại cho Tâm lực, lấy sự Ung dung, thanh thản mà đánh thì sẽ không bị hao phí tâm lực mà đó lại là sự tập trung bậc cao cấp nhất chỉ có những cao thủ VX mới đạt được, ấy là "Thần Hoàn Hư".
    thay đổi nội dung bởi: FeelJo, 08-16-2009 lúc 12:25 AM
    Tầm nhìn mới...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts