Cô bé muà đông

(Đoàn Phương Huyền)


Chiều không mưa,cả tháng nay mơí có một buổi chiều như vậy.Bầu trơì diụ hẳn,những đám mây màu trắng nhạt trôi thật nhẹ.Cảnh trường bỗng nhiên có một caí gì đó thật lạ.Giờ giaỉ lao,bọn con gái uà cả ra lan can cạnh cây ngọc lan.Mùa này hoa ngọc lan nở rất ít chỉ có vài bông lẻ loi nhưng mùi thơm thật dễ chịu.Đó vốn là nơi lý tưởng để ngắm nhìn đường phố lúc về chiều.Bỗng,một đứa la lên:
-Mưa phùn kìa tụi bay ơi!
-Ôi,giống muà xuân ở quê mình quá!
Đứa khác lại đưa ra ý kiến:
-Ngốc quá muà đông chứ!Có lẽ bữ nay là lập đông rôì đấy
-Ừ nhỉ!
Cả bọn bỗng à lên.Lâu lắm rồi,từ ngày rời quê vào đây học,Thụy chỉ biết Sài Gòn với 2 muà mưa nắng,thỉnh thoảng trong cơn mưa gặp làn gió lành lạnh.Thế rồi chẳng đứa nào còn nhớ đến muà đông,nhớ đến cái lạnh căm căm của gió bấc
Thụy cuốn mình trong đống chăn,hai chân mang tất kín mít,thế mà vẫn thấy lạnh.Thụy kéo cái bàn vaò gần giường để học,khổ nôĩ lại ngay chỗ cái cửa sổ trông ra sông nên gió thổi lồng lộng.Bố bảo đưa cái bàn rta chỗ khuất gió cho đỡ lạnh nhưng nhất định Thụy không chịu nghe.Ngôì bên cửa sổ,Thụy có thể nhìn ra bến sông ,dôĩ mắt về phía dãy núi xa xa cuôí trời.Phía ấy thấp thoáng những con đò cuả những người đáng cá đang gồng mình trên sóng cả,phiá ấy những màn mưa trắng xoá bao phủ lấy mặt sông.Cái màu trắng ấy mờ mờ ảo ảo thật đẹp.Đã có lần,Thụy đưa hình ảnh ấy vào bài văn và được cô khen là biết chịu khó quan sát.Hơn thế ữa thụy thích những hàng cây hai bên bờ sông.Ở đó có 2 dãy bần xanh thẫm,hoa bần nở trắng xóa,hững cánh hoa mỏng manh trôi bập bềnh đầy mặt sông tỏa mùi thơm dìu dịu dễ chịu.Bọn trẻ như Thụy rất thích những trái bần có vị chua chua chát chát ăn với muối ớt nghe bùi bùi,nhưng chỉ là ăn chơi mà thôi.Thụy thường nghe mẹ kể,ngày xưa ông bà mình còn nghèo phải hấp bần về băm ra phơi khô rồi hấp cơm ăn.Nói là hấp cơm nhưng nhìn vào nồi cơm toàn bần đỏ quạch,ăn vào nhiều khi nghẹn ở cổ nuốt không trôi.Ngay đến thời của mẹ cũng có lần...