+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/3 1 2 3 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 29
  1. #1
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default Truyện Ngắn : Tác Giả ; Phúc Nhất Vovinam Tây Ninh

    BÃO TỐ - Đoạn 1: Đêm gió thét

    Đôi mắt xám tro, mái tóc bạch kim, làn da nâu màu đất đủ làm cho người đối diện cảm thấy Vil ko phải là 1 "con người bình thường". Ko cha, 15 năm qua cô chưa hề biết cha mình là ai, luôn luôn bị mọi người xa lánh và ác cảm. Đôi lần Vil hỏi mẹ về cha mình, nhưng bà chỉ mỉm cười nhìn về phía chân trời thăm thẳm với ánh mắt xa vời vợi "cha con vẫn chưa đến".

    Từng chiều nắng tắt, cô nhìn qua cửa sổ ngắm những đứa cùng tuổi trong làng đang tung tăng trên đồng cỏ rộng lớn, cùng hát vang những bài dân ca tha thiết. Vil thèm được nắm tay và quay vòng tròn, cùng họ ca hát, nhưng bao lần cô xuất hiện, bọn nó chạy toán loạn và hét lên "Qủy đến! Qủy đến", đứa ác hơn còn cố tình nói to "Ko chạy nhanh nó ăn thịt". Những lúc đó Vil chỉ biết đứng lặng nhìn bóng bọn nó xa dần, nước mắt dàn dụa cứ chực rơi.

    Ngôi nhà nhỏ của mẹ con Vil nằm riêng biệt trên đỉnh đồi, tách hẳn với thế giới của những người trong làng. Từ ngày mẹ Vil ko có chồng mà sinh con, đã bị mọi người dị nghị, đã vậy còn sinh ra đứa con quái lạ, bà bị mọi người xa lánh, xua đuổi. Bà buồn khổ rồi mang theo cô rời khỏi gia đình, dựng căn nhà trên ngọn đồi quanh năm gió lộng. Cô ko hiểu nổi 1 người phụ nữ yếu đuối như mẹ làm cách nào để dựng nên ngôi nhà gỗ vững chãi thế này. Mỗi khi Vil thắc mắc, mẹ chỉ cười xòa, im lặng.

    Cuộc sống cứ yên bình trôi qua... Dạo gần đây bọn trẻ con trong làng này liên tục bị mất tích. Bọn người trong làng nói với nhau bọn trẻ chắc chắn đã bị mẹ con cô bắt ăn thịt. Biết những gì người khác vu cáo cho mẹ con mình, Vil tức giận, khóc tức tưởi. Mẹ chỉ cười hiền, xoa mớ tóc lấp lánh ánh bạc của cô "Con ko phải là quỷ, con là con gái của 1 vị thần, cha sẽ đến đón mẹ con ta thôi". Đôi mắt màu tro còn ướt đẫm được đôi tay dịu dàng lau khô chóng vánh. Vil gượng cười, cô ko muốn mẹ buồn thêm tí nào nữa. Miệng cười tươi nhưng lòng Vil đau nhói... Bước từng bước nặng nề về phía sườn đồi, nằm soải dài trên thảm cỏ xanh, hưởng chút yên bình trong từng cơn gió... Vil tự nói với mình "Ta là con của 1 vị thần, ta ko phải là quỷ, ta ko phải... " Miên man với những viễn cảnh tươi sáng bên người cha thần thánh, Vil ko biết rằng đêm dần buông...

    Từng tiếng hét giận dữ vang lên trong tai làm Vil giật mình

    "Giết chết nó, nó đã ăn thịt con tôi"

    "Giết đi, giết chết ác quỷ"

    "Ngay cả con trưởng làng cũng bị nó giết, nếu còn để nó sống bọn trẻ sẽ chết hết"

    "Còn đứa con nó đâu, giết chết đi"...

    Tiếng hò hét vang vọng trong tai, Vil có thể ngửi được... mùi máu. Cô có 1 cảm giác lạ, sao cô có thể nghe được những lời hò hét khi xung quanh hoàn toàn ko có bóng người, mà chỉ có gió lộng? Phải chăng có 1 điều gì đó rất kinh khủng đang diễn ra? Lòng Vil chợt nhói đau... Bóng khói bốc cao từ phía đỉnh đồi - căn nhà của mẹ con Vil.

    Chạy như bay về nhà, Vil ko tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Nơi che nắng mưa cho cô suốt 15 năm qua giờ còn là 1 đám lửa khói ngùn ngụt, những con người độc ác tay lăm lăm kẻ dao người gậy. Họ đã giết chết mẹ cô bằng lưỡi thương vấy máu, họ thiêu cháy bà trong lửa, với sự hễ hả như giết 1 con ác quỷ thật sự...

    "Thiêu nó đi, hủy giệt nó đi..."

    "Sao các người dám... các người... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.............."

    Tiếng hét vang lên như xé nát cả bầu trời, đất rung chuyển dưới chân. Gió từ đâu cuốn tới mù mịt. Ko ai có thể tin nổi vào mắt mình, ngay cả Vil cũng ko biết mình đang có sự biến chuyển...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  2. #2
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default


    ... Gió nổi dữ dội, cây cối như bị nghiêng ngả, ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt như oán than... Trăng như cũng bị gió thổi tạt đi, chỉ còn le lói chút ánh sáng chiếu thẳng xuống người con gái đang đau đớn tột cùng, màu tóc hòa với ánh trăng làm tỏa ra thứ ánh sáng kì dị... Đôi cánh đen xé toạt lưng áo Vil, vụt lên trong những đôi mắt kinh dị đầy sợ hãi. Vài chiếc lông vũ rơi ra theo những cái vỗ cánh mạnh trong gió... ngay phía dưới tai, đôi cánh dơi tiếp đó cũng xuất hiện dưới mái tóc lòa xòa đã bị gió thổi rối tung... Đôi mắt hoang dại, đầy căm phẫn mở to, màu xám tro giờ như chuyển thành màu của máu...
    "Nó thành ác quỷ thật rồi"
    "Tiêu diệt nó đi, cho nó "đi" với mẹ nó"
    Những con người hèn hạ gào thét càng khiến cho cơn uất hận trong lòng Vil bị gió thổi bùng lên... Gió gào thét, chuyển mạnh dần, ngọn lửa bị gió tạt hắt hơi nóng về phía dân làng, những cái miệng đùng đùng sát khí lúc nãy giờ chỉ biết hướng mắt nhìn nhau. Xung quanh chìm trong bóng đêm đầy chết chóc, ánh sáng từ phía đống lửa bập bùng chẳng mấy chóc bị gió thổi tạt đi hết... từng đóm lửa bay tung tóe ra khắp các phía... những tiếng thét vang lên dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng gầm gừ, rên rỉ, van xin, tiếng loạt xoạt và tiếng người ngã cứ hòa vào nhau đầy hỗn loạn, bão tố đã bao trùm cả ngọn đồi, cỏ cây chỉ biết nghiêng mình hứng chịu bão giông...
    Nơi cuối ngọn gió, thần bão tố Kan với đôi mắt thăm thẳm đang nhìn về noi nào đó... rất xa... Ông đã bị Sky - vị chúa tể của các vị thần giam giữ trong ngọn tháp này mười mấy năm qua. Sky cũng chính là cha ông, nếu Kan ko là con trai thì có lẽ ông đã bị Sky hủy diệt cả linh hồn, vì ông đã yêu và vì 1 người con gái mà phá hủy 12 cánh cửa địa ngục - đồng thời với việc ông đã giết chết 12 người em trai của mình để đưa nàng về nhân gian, đó là 1 tội lỗi mà có lẽ ông cũng khó tha thứ cho chính mình. Kan còn nhớ ngày đứa con ông chào đời, bầu trời xanh thẳm bỗng chốc bị mây đen phủ đầy, gió lốc cuốn bụi mù trời đất. Sức mạnh của đứa bé ấy chắc chắn hơn hẳn cha mình. Ngay cả Sky là vị thần quyền lực nhất cũng khó có thể kiềm chế được nó - đứa bé mang dòng máu mạnh mẽ của 1 vị thần và 1 con người có "2 mạng sống". Sky biết điều đó, từ ngày con ông chào đời đến nay thì Sky luôn luôn săn tìm đứa cháu của mình, nhớ năm xưa nếu Kan ko dùng hết sức mình để cầm chân có lẽ linh hồn non nớt ấy đã bị tống thẳng xuống đụa ngục mãi mãi. Rất may mắn là vì nó mang 1 nửa dòng máu con người nên vẫn chưa phát huy sức mạnh, Kan mong điều đó đừng bao giờ xảy ra, để đứa con và người ông thương yêu nhất mãi mãi có cuộc sống yên bình. Nhưng... dường như sức mạnh đó đã được đánh thức, Kan bất chợt buông tiếng thở dài... có lẽ... Sky cũng đã biết điều đó.
    ... Trăng dưới mắt Vil giờ đã thành màu đỏ. Không! là màu máu, đôi bàn tay, mái tóc, đôi mi, gương mặt và cả miệng cũng chỉ duy có 1 mùi tanh tưởi, tởm lợm. Cô chẳng nhớ gì cả, tại sao xung quanh lại hoang tàn như vậy? Cô chỉ biết mẹ cô đã chết! Trong đầu cô những mảng kí ức mơ hồ về điều mới xảy ra cứ quay vòng, sau tiếng thét của chính mình, Vil chỉ thấy tất cả là 1 màn tối. Và giờ Vil nằm đây, mệt nhoài, trăng có tròn đến đâu, có sáng đến đâu thì lúc này cô cũng chỉ thấy gương mặt mẹ... Gió... thôi bay... Đôi mi nặng trĩu nhắm dần trong nỗi hoang mang vô định hình...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  3. #3
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default


    ... Trong mơ hồ, Vil nghe đâu đó có tiếng gọi, toàn thân bỗng nhẹ hẫng... nhưng cô ko thể nào đáp lại. Cái không gian u ám ấy cứ phủ đầy trong tâm trí... Khi mở to đôi mắt, ánh mặt trời sáng chói làm cô phải vội vàng lấy tay che mặt. Một lúc sau khi đã quen dần với ánh sáng, Vil mới để ý quan sát xung quanh. Có tiếng suối chảy, dòng nước trong róc rách chạy dài men theo chân đồi. Mùi cá nướng thơm phức, khung cảnh yên bình như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Vil bật dậy, thở phào - mọi việc xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng... không có mẹ. Chỉ có... một "người lạ", đúng hơn là 1 thằng con trai lạ hoắc lạ huơ đang đốt lửa nướng cá bên bờ suối.
    "Anh là ai?! Sao tôi lại ở đây?!"
    Chàng trai quay lại nhìn Vil, khẽ mỉm cười
    "Tôi chỉ là 1 người thích ngao du, như ngọn gió đang thổi trên đầu cô đấy. Nói ra chắc cô không tin, nhưng khi tôi nhìn thấy cô thì cô đang nằm trong một mớ hỗn độn, tro tàn, vũ khí, xác người, máu thấm đen cả đất, toi xem qua một lượt thì thấy chỉ còn mình cô sống sót nên đem cô đi. Nhìn có vẻ như mọi người bị thú dữ tấn công?!"
    "Tôi... không nhớ gì cả... đừng hỏi"
    "Có lẽ là vậy, người vừa trải qua cú sốc như cô thì điều đó cũng là dễ hiểu. tôi chỉ không biết tại sao mọi người lại bị thú hoang tấn công đến nỗi chết cả như vậy?!"
    "Tôi ko nhớ, ko nhớ gì hết, anh đừng hỏi tôi nữa"
    ...(im lặng)
    "Nhưng trong bộ dạng tôi thế này, anh ko sợ sao. Người trong làng gọi tôi là quỷ, có lẽ... anh không nghĩ tôi đã giết họ sao?!"
    Chàng trai có vẻ ngỡ ngàng trước câu hỏi của Vil. Thoáng chút bối rối, đưa tay vò mái tóc trắng cho rối tung. Rồi bất chợt anh ta cười lớn:
    "Tôi không ngờ 1 người vừa trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy mà còn đùa được, nếu cô mà mạnh vậy thì chắc không tới nỗi phải tơi tả, quần áo rách te tua, thương tích đầy mình..."
    Chưa nghe hết câu, Vil giật mình nhớ đến bộ đồ mình đang mặc, chẵng nhẽ... Vil đứng bật dậy.
    "Bốp! Anh... anh dám... cởi đồ tôi hả?!"- cô đỏ mặt
    "Nè! Có đâu hen. Tôi bế cô xuống tận vùng dân cư tuốt thung lũng bên kia, bỏ tiền ra mua đồ cho cô, đem cô đến thầy thuốc nhờ mấy cô trong đó tắm rửa, băng bó, thay đồ cho cô mà cô còn đánh tôi hả ?!" - Anh chàng xoa xoa má.
    "Thật thế thì... tôi xin lỗi. Nhưng họ không hoảng sợ khi thấy anh đưa đến 1 người kì lạ như tôi sao?!"
    "Cũng hơi ngạc nhiên, họ tôn cô như thánh á! Họ nói cô rất giống vị thần gì gì đó trong truyền thuyết gì gì không biết... Tôi phải nói rằng cô là em gái tôi họ mới chịu giải tán, mặc dù cũng còn nhiều người đứng mãi chẳng chịu đi"
    "Mẹ tôi nói... tôi là con gái của 1 vị thần" - (cười)
    "Cô vui thật ấy nhỡ" - Anh ta lại gãi đầu- "Mà cô tên gì nhỉ?"
    "Vil trong Devil. Còn anh?"
    "Gel. Trong từ Angel" - "À! cô có muốn quay lại "nơi đó" không ?! Biết đâu có thể tìm thấy..."
    Gel định nói rằng "xác mẹ cô" nhưng lại sợ làm Vil buồn. Nhưng... Vil hiểu, và cô đáp lại bằng cách im lặng, gật đầu. Hai người kẻ trước người sao chậm rãi bước về phía ngọn đồi, trong lòng như lửa đốt nhưng cô không thể nào lê nổi những bước chân nặng nề. Dù muốn chạy thật nhanh đến nhưng lại sợ phải chứng kiến cảnh đó... Hoa cỏ lau nở trắng cả, gió thổi đu đưa như những vòng hoa tang, chúng dợn nhấp nhô như những con sóng bạc theo từng cơn gió. Khung cảnh yên bình như cuộc sống trước đây. Sao... lòng tràn đầy gió lốc. Nước mắt ứa ra, cảnh vật như mờ đi. Chốc chốc Gel quay lại nhìn Vil ái ngại, rồi lại thở dài quay đi. Gel biết trong lúc này, dù nói gì thì cũng là vô ích... Nơi đây, nơi mẹ Vil mòn mỏi đợi cha từng giờ, là nơi bà đã 1 mình nuôi cô lớn khôn trong sự ghét bỏ của đồng loại... Và cũng là nơi Vil lớn lên cùng với từng cơn gió, từng ngọn cỏ, tất cả... thân thương là vậy... nhưng giờ nhìn đâu nghe cũng đắng lòng...
    Khi vừa bước lên đến đỉnh đồi. Cả Vil lẫn Gel đều không tin nổi vào mắt mình, ngạc nhiên pha lẫn nghi hoặc. "Bãi chiến trường" hôm trước giờ còn là 1 bãi đất trống, như nơi đây chưa từng có sự hiện diện của "người đó" chưa từng có căn nhà nhỏ của mẽ con Vil, và... như chưa từng xảy ra... tất cả, biến mất sạch sẽ không còn chút vết tích... Vil khụy xuống, dù không muốn nhưng cứ khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, rơi xuống, thấm vào đất... hóa thành những cơn gió....

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  4. #4
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 4: Lá thư từ nơi cuối trời

    "Cái gì thế này?! Sao lại vậy được?! Điều này chắc chỉ có quỷ thần mới làm nổi" - Gel kinh ngạc
    Vil im lặng, cô không biết phải nói gì và phải làm gì lúc này, người duy nhất thương yêu cô giờ đã không còn nữa, ngay cả nắm tro tàn của mẹ Vil cũng không tìm lại được. Ai?! Ai đã gây ra chuyện này?! Sự khổ đau của cô còn chưa đủ hay sao?! Gió đã làm khô những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đau khổ, bây giờ... nó khô cằn như sa mạc quanh năm chỉ có cát và gió... Nếu... cô đừng sinh ra trên đời thì hay biết mấy... nếu... không có cô thì mẹ đã không bị người ta xua đuổi... nếu...
    "Nếu không có ông thì tốt biết bao... sao ông sinh ra tôi rồi lại bỏ mẹ con tôi... tại sao ?!!!!!!"
    Tiếng Vil thét lên trong nỗi đớn đau như 1 con mãnh thú. Điều duy nhất cô biết về cha là câu nói chẳng biết thật hay đùa "Con là đứa con của 1 vị thần". Buông tiếng thở dài, Vil quay sang định nói với Gel câu gì đó, nhưng... anh ta đã biến mất. Vil cười buồn, cười cho cái cuộc đời lạc lõng của mình. "Ai lại muốn liên quan đến 1 đứa như Vil? - 1 con "ác quỷ". Cô ngồi bất động, thả tầm nhìn xa xôi đâu đó, vô định, thảm cỏ xanh như trêu đùa cái số phận của Vil, buồn cười. Cơn gió từ đâu thổi đến cát bụi mù mịt, khiến cô phải nhắm tịt mắt. Khi đôi mắt màu tro ấy mở ra thì đã có 1 lão già đứng trước mặt. Dáng lom khom, râu tóc đen rối mù, đôi mắt sáng tinh anh nhìn Vil đầy ẩn ý.
    "Cô là vil?"
    "Vâng. Chính xác hơn thì người ta gọi tôi là "ác quỷ" - Vil trả lời hờ hững đầy chua chát
    "Không. Cô không phải là quỷ. Tôi đến để giao cho cô 1 vật, là lá thư của cha cô, ông ta hi vọng cô sẽ trở về"
    "Nếu vậy tại sao ông ta không đích thân đến đón tôi?" - Vil tức giận
    "Điều đó sau khi đọc xong lá thư cô sẽ hiểu" - Ông già đưa cho Vil 1 tờ giấy được cất cẩn thận trong chiếc khăn lụa - "Nếu làm theo đúng những gì cha cô nói trong thư, cô sẽ gặp ông ấy và cũng có thể gặp lại mẹ mình"
    "Ông có thể nói những lời bỡn cợt với tôi nữa sao? Tôi chưa đủ bất hạnh hay sao? Ông đừng chạm vào nỗi đau của người khác như vậy. Cám ơn đã chuyển thư cho tôi. Ông đi đi" - Vil gắt lên
    Ông già nở nụ cười thoáng qua rồi quay lưng đi thẳng. Vil hờ hững nhìn theo dáng người lọm khọm ấy "đi" xuống chân đồi. Bất chợt... cô nhận ra rằng chân ông già không hề chạm đất. Cô đứng bật dậy, vội chạy theo. 1 cơn gió lạ ập đến. Ông lão cứ như bị gió thổi bay đi, bỗng chốc biến tan trong bầu trời chiều hoen đỏ....
    Lá thư cho Vil biết về thân phận của mình. Sky - cha cô. Với lời lẽ tha thiết ông ta lí giải tại sao thời gian qua không ở bên mẹ con Vil và tại sao không thể đến đón cô. Mong Vil tha thứ và trở về bên "gia đình". Thật buồn cười, cái gọi là "gia đình" của ông ta là nơi đã ruồng bỏ cô bao nhiêu năm qua sao? Thật là mệt mỏi, gì mà khi "bùng nổ" "cửa" sẽ tự mở cho con, hãy "chắp cánh" và lắng nghe lời thì thầm của ta trong gió... Vil hờ hững đưa tay xé toạc lá thư ra từng mảnh vụn, bỏ tất cả vào chiếc khăn lụa rồi hất tung lên trời, cười sằn sặt như người điên dại...
    "Đừng vứt bỏ đồ vật của mình như vậy, chúng sẽ buồn đấy" - Gel cuối xuống nhặt cái khăn
    "Tôi... tưởng anh đã đi rồi..." - Vil cuối mặt nhìn xuống đất
    "Tôi nghĩ "chúng ta" sẽ rời khỏi đây, nên đi tìm một chút thức ăn, xin lỗi vì đã không nói lời nào với cô" - Gel cười hiền
    Gương mặt anh ta giống hệt 1 thiên thần, như cái tên của mình. Không thể tiếp tục kiềm nén cảm xúc, Vil vỡ òa trong tiếng khóc thê lương... Nhẹ nhàng vuốt mái tóc Vil, lau khô những giọt nước mắt cho cô, Gel khẽ nói
    "Nếu... cô không chê, chúng ta sẽ đi cùng nhau, đi đến đâu cũng được"
    "Anh... nói thật sao?! Anh không cảm thấy ghê sợ tôi sao?!"
    Gel khẽ lắt đầu
    "Vậy... có lẽ... tôi sẽ đi tìm cha..."
    Gel gật đầu, xoa xoa đầu Vil như một đứa trẻ. Ánh nắng chiếu vào mái tóc lấp lánh. Thật là đẹp. Lúc đó, Vil chỉ ước " Phải chi mình là 1 cô gái xinh đẹp, phải chi..." Mặt Vil đỏ bừng với những suy nghĩ vu vơ trong đầu. Không biết Gel có hiểu không, anh ta cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bằng cách vỗ nhẹ bàn tay của mình lên vai cô, nở nụ cười tươi trên gương mặt. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vil, anh ta kéo cô đi, không hề lo nghĩ, không cần biết cô là ai và rồi cô sẽ đi về đâu. Ánh nắng chiều dần khuất sau lưng... tiếng côn trùng và động vật ăn đêm kêu lên những tiếng trách than ai oán...
    Trong bóng tối, đã có một tia sáng chiếu xuyên suốt. Tâm hồn vỡ tan của Vil như có thêm chút hi vọng, chút nghị lực từ một "người lạ". Anh ta với cô như đại diện của 2 thế giới. Dù rất rất tốt với Vil, nhưng đôi khi bước bên anh, Vil vẫn có cảm giác như 1 điều gì đó thật xa vắng. Nhưng... cô nào dám nghĩ đến tương lai xa xôi đâu... chỉ cần... chỉ cần 1 nụ cười... chỉ cần... 1 cái siết vai nhẹ mỗi khi cô yếu đuối... chỉ cần 1 sớm bình minh thức dậy... vẫn còn anh bên cạnh... và... chỉ cần...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  5. #5
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 5: Trăng tan...

    Gel có gương mặt cùng ánh mắt như thu hồn người đối diện. Đi qua bao nhiêu nơi anh ta vẫn luôn nhận được những cái nhìn say đắm... Và cả những đôi mắt ngạc nhiên, những lời xầm xì về người đang đi cạnh anh - là Vil. Cứ như sự sống và cái chết sóng đôi cùng nhau đi trên dương thế vậy. Dù đã cố bỏ ngoài tai tất cả, nhưng sâu trong tâm hồn Vil không thể không đau nhói... ánh mắt chới với nhìn về nơi nào đó... xa xăm... Gel có hiểu lòng cô không nhỉ?! Những lúc đó anh lại vòng tay qua vai Vil, siết nhẹ, đủ chặt để cô càm nhận được sự quan tâm anh dành cho cô... Ánh sáng từ đâu đó đang chiếu soi trên tâm hồn lac lõng...
    Đi cùng nhau qua bao nhiêu vùng lãnh thổ, quốc gia, cùng băng qua những cánh rừng rộng lớn, nằm dài trên đồng cỏ ngửa mặt nhìn trời... khoảng thời gian đó là niềm hạnh phúc lớn lao đối với Vil, cô chỉ muốn nó kéo dài kéo dài mãi... Gel vẫn vậy, vẫn nụ cười tươi, ánh mắt long lanh, vẫn đôi chân cùng cô đi khắp chốn, vẫn đôi tay chở che mỗi lúc Vil yếu lòng... nhưng sao... cô vẫn mong được nhiều hơn thế...
    Đến vùng Venla trù phú, cỏ cây xanh tươi ngút ngàn, từng vườn nho nặng trĩu quả, từng chùm tim tím đung đưa căng mọng, như chỉ có thêm chút gió thôi là chúng sẽ làm đứt phựt thân dây mà rơi phịch xuống đất. Trên đồng cỏ, đàn cừu nhởn nha nhởn nhơ, tung tăng gặm từng khóm cỏ non mơn mởn. Gió đã thổi mặt trời bay về sau ngọn núi... khi đi đến bìa rừng, Vil có cảm giác buâng khuâng khó tả, những tiếng xôn xao từ đâu vang vọng trong tai... Nhưng cô không thể nghe được những lời nói đó, chỉ có tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng cười vang... rồi im hẳn.
    "Gel! có điều gì đó... rất không bình thường" - Vil lo lắng níu lấy tay áo của Gel
    "Không bình thường là sao?!" - với ánh mặt ngạc nhiên, anh quay lại
    Chợt nhìn thấy gương mặt tái mét của cô. Gel phì cười, đưa tay rờ trán Vil.
    "Hiểu rồi! Lên đây tôi cõng" - Gel nói với giọng hớm hỉnh, khom người xuống.
    Có 1 chút do dự, để Gel phải lên tiếng lần thứ 3 Vil mới chịu leo lên.
    "Cô nhẹ như con... hổ ấy nhỉ!" - Gel trêu chọc
    Sau khi nhéo anh ta 1 cái đau điếng, cô cũng phì cười. Trăng sáng soi mảnh rừng xanh mướt, ánh sáng trăng tỏa ra dịu dàng, những khóm hoa nở đêm đua nhau tỏa ra thứ mùi thơm lạ lẫm... Gel dừng lại ở khoảng giữa rừng, nơi cây cối dạt thành 1 vòng tròn lớn, khoảnh đất chính giữa khá rộng rãi, ánh sáng tràn ngập... Sau khi đốt 1 đống lửa to, Gel lăn ra ngủ, có lẽ anh ta đã quá mệt mỏi sau chặng đường dài đến vậy, lại còn cõng cô trên lưng. Lần đầu tiên Vil được thấy Gel lúc ngủ, mọi lúc cô luôn phải là người ngủ trước, và khi cô mở mắt đôi mắt ra đón ánh bình minh thì Gel đã thức dậy từ lâu... nhìn anh Vil không tài nào ngủ được, cứ suy nghĩ về điều gì đó, xa xôi...
    Giữa đêm, bất chợt thức dậy, Gel thấy Vil vẫn thức, bần thần như 1 bức tượng. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Vil, anh mỉm cười.
    "Còn thức à?! Không ngủ mai đi không nổi đâu, lại bắt tôi cõng nữa sao?!" - Gel chớp mắt
    "Um... không biết. Gel này..."
    "Sao?!"
    "Tôi..."
    "Sao?!"
    "Tôi... có lẽ là..."
    Bất ngờ, trong bóng tối có tiếng loạt xoạt. Có những vật gì đó lóe sáng, phản chiếu dưới ánh trăng. Chưa kịp hiểu chuyện gì xả ra thì những bóng đen cao lớn đã vụt ra khỏi bụi rậm - là bọn cướp. Một đám 5, 6 tên mặt mày bặm trợn, kẻ đao người kiếm trong tay, những nụ cười nửa miệng lóe lên. "Bầy sói" chỉ còn chờ hiệu lệnh của con đầu đàn là nhảy bổ vào "làm thịt" 2 con cừu non nớt.
    "Bỏ vàng bạc, tiền và thức ăn lại, còn bọn bây, xéo" - 1 tên lên tiếng
    "Khoan!" - tên có lẽ là thủ lĩnh lên tiếng - "Con nhỏ đó nhìn cũng được, để nó lại, mày biến"
    Gel đứng dậy, đẩy Vil về phía sau, lùi lại...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  6. #6
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 6: Người đi...

    ... "Cô đi trước đi" - Gel nói vừa đủ cho Vil nghe
    Chính Gel cũng cảm nhận được sẽ rất nguy hiểm cho cả 2. Vil có chút chần chừ, Gel càng thúc giục.
    "Đi mau, nếu cô không đi tôi sẽ không làm bạn với cô nữa"
    Vung mạnh cánh tay run lẩy bẩy của Vil ra khỏi tay mình, Gel đẩy cô về phía sau. Mất đà, Vil té phịch xuống đất, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn Gel đầy lạ lẫm, đi hay ở cô còn chưa tự quyết định được mà anh đã làm thay cô. Biết là lo lắng nhưng có cần phải mạnh tay với cô vậy không? Hờn dỗi, mắt rưng rức, Vil đứng dậy quay lưng đi...
    "Nhóc con! Mày cũng anh hùng gớm nhỉ?! Phải chi nó thuộc loại "đại mĩ nhân tao không nói, đằng này ngoài cái mặt nhìn cũng được có còn cái gì được nữa đâu, người gì mà đen như cục than..." - Cả bọn cười đầy chế giễu
    Gel nắm chặt đấm, tim đập nhanh, môi cắn cắn chặt. Nghe tiếng bước chân có lẽ Vil chưa đi xa, nếu bỏ chạy lúc này, nếu vậy thì... Bọn cướp cắt ngang dòng suy nghĩ của Gel bằng cách cho anh vài đấm vào người. Tên giữ tay chân, tên đấm đá túi bụi, có lẽ bọn này cảm thấy hứng thú với việc đấm đá hơn là đi tìm Vil. Từng cái đấm đạp như trời giáng đổ xuống người, chỉ biết chịu đựng tất cả, vì Vil... Mà có lẽ không vì vậy anh cũng không thể nào chống lại nổi bọn này, "hai đánh một không chột cũng què" đằng này chúng nó những 6 tên... ánh trăng là đồng bọn gián tiếp cho cái tội ác lúc này, nó soi sáng rõ con người, cơ thể Gel để những "con thú" vờn anh như một con chuột... trong những cái bóng đen hỗn loạn giữa rừng, bóng một người đổ xuống đất bất động, như một cây rừng bị đốn ngã bởi những tên tiều phu tàn nhẫn... Sau khi đấm đá chán chê, trên tay tên cầm đầu lóe lên 1 vệt dài bàng bạc của kim loại phản chiếu dưới ánh trăng... Hắn vung đôi tay lên cao quá đầu, định rằng bổ thẳng xuống đất... Có tiếng loạt xoạt trong tán cây gần đó.
    "Khoan đã! Tôi sẽ đi theo các ông, làm ơn hãy tha cho anh ta đi, tôi xin các ông..." - Tiếng Vil van nài yếu ớt.
    Nhìn Gel tả tơi, nằm sóng soài dưới đất như một miếng vải rách, Vil khóc tức tưởi. Sự thay đổi của cô càng làm những tên cướp khoái trá.
    "Con nhỏ này khóc nhìn mặt nó như con mèo ướt ấy nhĩ" - 1 trong số chúng nắm tay Vil kéo mạnh - "Đại ca xem này. Lạ thế này bán nó cho gánh xiếc để người ta xem chắc cũng bộn..."
    "Nhưng mà... trước khi người ta xem thì bọn mình... xem trước chứ" - Tên cầm đầu cười khả ố
    Sợ hãi, cùng đường. Vil chỉ còn biết đứng bất động, cầu mong cho có một phép màu nào đó xảy ra. Chỉa mũi dao về phía Gel, chúng ra lệnh
    "Mày! cởi ra. Không tao chém chết thằng này"
    "Không... không được..." - Vil nấc lên
    "Vậy thì... cho nó chết, rồi mày cũng "sạch sẽ" thôi" - lưỡi đao vung lên
    "Không... đừng, tôi đồng ý, tôi đồng ý"
    "Tốt!" - tên cầm đầu bỏ cây đao xuống, tiến chầm chậm về phía Vil
    Trong mắt cô lúc này bọn chúng không còn là hình dáng của con người nữa, mà chỉ là bầy sói hoang, đang vây lấy cô trong cuồng dại. Đôi tay đầy lông lá vuốt má Vil, đặt lên cổ áo. Bọn ở sau hò hét ầm ĩ
    "Nhanh đi đại ca, nhanh đi"
    Một tay nâng cằm, một tay vòng ra eo Vil, hắn định đặt cái miệng "bốc mùi" lên môi Vil... Phập! Cây đao ghim sâu vào lưng hắn. Mắt trợn tròn, hắn ngã nhoài người về phía trước, đè cả cái thân hình đồ sộ lên người cô. Vil chỉ nghe tiếng đệ tử hắn lồng lên đầy giận dữ, tiếng binh khí va vào nhau loạn xạ, tiếng nói yếu ớt... rất quen - là Gel, có lẽ anh đã tỉnh dậy, và... - Vil giật mình, tiếng da thịt bị cứa đứt làm tim Vil như muốn vỡ ra từng mảnh. Bằng một sức mạnh phi thường, cô đẩy cái xác trên người ra. Nhưng... đã muộn. Điều đầu tiên sau khi đứng dậy mà Vil thấy là Gel nằm bất động, máu loang lổ ra xung quanh... những lưỡi đao vấy máu còn nhỏ giọt, và... những con thú hoang đang say mồi... Những vết thương đang rút rỉa hết những giọt máu trong người anh... Một lần nữa, anh đã lôi cô lên từ đáy vực, và đánh đổi bằng chính mạng sống của mình... giờ còn lại nỗi đau cho một người...
    Trước mắt tối sầm, hình ảnh người mẹ thân thương hiện về trong nỗi đớn đau, quằn quại trong đám lửa, những con người cười hả hê trong sự đau khổ của mẹ cô... được nối tiếp bằng hình ảnh hiện tại... Gel - thiên thần trong cô - đã hóa ra cái xác vô hồn. Nỗi oán hờn dâng lên đầy trong cổ... Tiếng vũ khí rơi loảng xoảng xuống đất. Những kẻ ác độc bỏ chạy toán loạn - muộn rồi. Đôi bàn tay dịu dàng của Vil giờ mọc ra đôi vuốt sắc nhọn, nụ cười cô được điểm tô thêm đôi nanh của thú dữ, tai ve vẩy hai cánh dơi, đôi cánh đen bùng lên dưới ánh trăng sắp tàn - Vil đã hóa quỷ. Sự căm thù, lòng ai oán, nỗi đau thương đã làm dòng máu lâu nay ẩn sâu trong người cô trỗi dậy. Vil đã nhớ lại tất cả, quả thật lần mẹ mất, chính tay cô đã sát hại kẻ thù. Và... lần này cũng vậy. Đôi cánh vỗ mạnh, bay xuyên qua bụi rậm, túm lấy từng tên, dùng đôi tay xé chúng ra tan xác, như mãnh thú bị dồn vào góc tường, Vil hét lên từng tiếng. Phút chốc, đôi tay Vil đã nhuốm đầy máu, đôi mắt đỏ lên hừng hực như ngọn lửa giữa đêm. Kẻ giết Gel giờ không ai có thể tìm thấy nữa, chúng đã nát vụn và chỉ chờ làm mồi cho đám côn trùng... Nhìn lại... Gel nằm đó, sự hận thù đã không còn hiện hữu, chỉ còn nỗi đau thương, bi ai. Đôi mắt quỷ dữ nhỏ những giọt nước mắt tiếc thương người bạn thân thiết - hay một tình yêu chưa kịp trao... Đôi cánh cũng như mọi thứ trên người Vil đã không biến mất như lần đầu, phải chi... ngay từ lần ấy nó đã hiện hữu như thế này thì Gel đâu phải chết. Dòng máu đang chảy trong người cô đã hoàn toàn thay đổi - Vil đã thành một ác quỷ khát máu thật sự.
    Qùy xuống bên cạnh Gel, nhẹ lướt bàn tay lên mái tóc, lên đôi mắt nhắm nghiền và những vết thương trên người anh, cô chỉ ước thà đừng bao giờ gặp gỡ... Đôi tay vỗ về Vil giờ buông xuôi, nụ cười như nắng sớm trên môi giờ tắt hẳn, ánh mắt long lanh nhìn Vil giờ không còn mở nữa... đôi chân cùng Vil qua muôn dặm trường đã mãi mãi không thể bước thêm...
    "Tại sao?! tại sao chứ hả?!"
    Đi theo câu hỏi của Vil là gió lốc cuồn cuộn, trong nỗi thống khổ của một trái tim tan vỡ, mặt đất như rung lên oán hờn... trong vài phút giây ngắn ngủi, khoảnh rừng xung quanh nát tan thành bình địa... Ôm chặt Gel trong đôi tay vấy máu, Vil đặt lên môi anh nụ hôn đầu tiên và có lẽ cũng là nụ hôn cuối... Mưa đêm chợt rơi...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  7. #7
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 7: "Trở về"

    ... Những giọt mưa không mang sắc trong lóng lánh sáng trong mà mang màu đỏ bạc, ánh lên dưới những tia nắng đầu tiên vừa lóe nơi chân trời... Cơn mưa đến mà bầu trời vẫn trong trẽo không dợn chút mây. Nó không trải rộng ra mà chỉ bao lấy cụm rừng vừa bị "bão" làm cho tan tành mây khói. Thảm thực vật bắt đầu hồi sinh, trong thoáng chốc màu xanh mơn mởn đã phủ lấy khu rừng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ riêng người... đã không tỉnh dậy. Chỗ đất thấm đẫm máu Gel giờ mọc lên những cây xương rồng nở hoa tím biếc....
    Mặc mưa đang phủ vây, mặc kệ sự việc kì lạ đang diễn ra, và cũng không cần quan tâm đến những cái gai xương rồng đâm vào da thịt, rướm máu... những giọt máu không còn là màu đỏ mà hóa thành màu tím - màu máu của quỷ dữ. Vil vẫn ôm chặt lấy Gel bằng tất cả khả năng mà mình có thể. Quầng mưa dạt dần ra xung quanh tạo thành vòng tròn chính giữa bao lấy 2 người. Không gian sáng bừng lên. Không phải ánh sáng của bình minh mà là thứ ánh sáng chói lòa lan tỏa. Trong vòng ánh sáng rực rỡ, một người đàn ông uy nghiêm, dáng vẻ to lớn đáng sợ xuất hiện. Vil biết ông ta đã đến trước mặt, ngững đôi mắt vô hồn nhìn con người xa lạ... cô cất tiếng hờ hững
    "Ông đi đi"
    "Con không cần biết ta là ai mà đã đuổi ta đi sao?!"
    "Vậy thì ông hãy nói cho tôi biết ông là ai rồi đi đi" - Vil nói vẻ bất cần
    "Ta là Sky - chúa tể của các vị thần vĩ đại và ta là cha con"
    "Có phải... ông đã hồi sinh vạn vật nơi đây ?"
    "Phải! Là ta. Ta đã giúp con đúng không? Cảnh vật đẹp thế này mà..."
    "Vậy sao ông không giúp cho Gel sống lại?! Ông tài giỏi như vậy mà không cứu được Gel, ngay cả mẹ tôi ông cũng bỏ mặc, giờ ông đến đây làm gì ?!" - Vil trừng đôi mắt như 1 con thú dữ
    "Không thể! Vì đó là số mệnh, không phải vì ta là chúa tể mà có thể làm loạn như vậy được. Con mau theo ta về "nhà" đi " - Sky đưa tay ra trước mặt
    "Không bao giờ! Tại sao tôi phải về cái nơi xa lạ đó?! Tôi sẽ ở lại đây với Gel, mãi mãi. Trừ khi ông làm cho Gel sống lại. Không thì..."
    Sky đanh mặt lại. Không đợi Vil nói hết câu, từ một gương mặt hiền hòa đã biến thành gương mặt của một "ác thần". Vị chúa tể không nói không rằng, một tay túm lấy Vil lôi ra khỏi Gel, sau cái phẩy tay của ông ta, xác Gel như bốc hơi vào không khí, biến mất. Nhìn thấy xác người mình quý mến biến mất, cô vùng vẫy, cố thoát ra khỏi cánh tay như gọng kiềm của Sky, vô ích. Kệ "cô con gái" đang chống đối, Sky nhấc bổng cô lên, biến mất trong quầng sáng giữ làn mưa đỏ...
    Sau một khoảng không sáng rực rỡ đầy huyền ảo, thượng giới mở ra trước mắt Vil. Đó là một nơi tuyệt đẹp, với những bầy phượng hoàng và những loài chim kì dị, đẹp rực rỡ hót líu lo. Chúng đậu trên những nhánh cây cổ thụ uốn éo đủ hình thù. Từng dòng suối nước trong leo lẻo, uốn quanh co dưới từng cành cây trĩu nặng quả. Dù cô đã qua rất nhiều vùng đất, thấy đủ điều lạ nhưng những điều thế này thì chưa bao giờ thấy. Dọc theo bờ suối, từng tốp tiên nữ vui cười nhộn nhịp, tay thoăn thoắt lấy nước suối và hái quả dâng lên. 12 vị nữ thần tượng trưng cho 12 tháng đứng xếp hàng 2 bên chào đón sự trở về của vị công chúa thứ 149. Tiếng nhạc hòa tấu vang lừng chào đón, các vị thần từ khắp chốn tụ họp về. Rất đông "anh em" của Vil tiến đến chào mừng "đứa em" thất lạc vừa trở về. Trong không khí rộn ràng, Vil vẫn không thể nào cảm thấy vui vẻ được, cái chết của Gel còn để lại trong lòng cô sự đau đớn khó tả. Mà hầu như chả có ai ngạc nhiên trước bộ dạng của Vil lúc này, có lẽ họ đã được báo trước. Sky lôi mạnh cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh trong 1 dãy bàn rất dài, lần lượt các con của ông ngồi theo vị trí đã được xếp sẵn. Lúc này Vil mới để ý trong bàn có 13 chỗ ghế trống. Sky vẫn giữ vẻ thản nhiên
    "Tất cả đã đến đông đủ. Có lẽ các con cũng biết, đây là đứa em thứ 149 của các con vừa được ta đón về từ hạ giới, từ nay Vil sẽ giữ vị trí Bão thần, đúng như năng lực. Các con hãy "chúc phúc" cho Vil"
    Sky vừa dứt lời, các vị thần lần lượt đứng lên ban lời chúc phúc đến cho Vil. Thần sắc đẹp tặng Vil sự trẻ mãi không già. Thần tuổi thọ ban cho sự sống vĩnh hằng, thần mặt trời, thần mặt trăng, các vì tình tú cũng lần lượt gửi đến Vil những lời chúc tốt đẹp. Nhưng... Vil chỉ thấy nhạt nhẽo, giả dối, cô chỉ mong mau chóng kết thúc để được yên tĩnh 1 mình và tìm cách trốn thoát. Dường như hiểu được suy nghĩ của Vil, người cuối cùng vừa dứt tiếng Sky đã hạ lệnh cho bầy tiên nữ đưa Vil về cung điện. Đám tiên nữ xúm lại, nhấc bổng cô lên như không. Chúng đưa cô về nơi ở của thần Bão. Khác hẳn với cảnh vật ở sảnh lớn mà cô thấy, nơi này hoang tàn chỉ có cát, gió, và đá, không cành cây ngọn cỏ, không có thú vật, sông suối. Cung điện được xây bằng đá tảng vững chãi. Sau khi thay cho Vil y phục mới, bầy tiên nữ định cáo lui, Vil lên tiếng
    "Tại sao ta lại phải ở nơi này?!"
    "Đây là cung điện vững chắc nhất trong số các cung trên thượng giới, nên nó là nơi ở của thần Bão tố bao đời nay"
    "Tại sao ta lại phải trở thành thần mà loài người và vạn vật đều ghét?!"
    "Đó là quyết định của chúa tể"
    "Không phải thần thánh đều bất tử sao? Bão thần trước kia đâu?!"
    "Vâng, các thần là bất tử, nhưng chưa hẳn là tất cả, thưa công chúa"
    Nói rồi bọn họ quay lưng đi thẳng. Một lúc sau có một đám cung nữa đầu tóc rối bù được đưa đến, ngoài làm theo những điều Vil bảo, họ không bao giờ trả lời hay mở miệng nói bất cứ lời nào. Vil bắt đầu cuộc sống trong "gia đình" mình ở một nơi hoang vắng, buồn tẻ...
    Cách đó không xa về phía Bắc, Kan chỉ còn biết đánh những tiếng thở dài não ruột. "Cuối cùng thì "nó" đã trở về. Sóng gió lại nổi lên rồi" Kan nhìn xa xôi về hướng lâu đài, nơi mà trước kia từng là nơi ở của mình. Trong hơi gió, Kan cảm nhận rõ từng điều đang diễn ra,
    "Nó" nhất định sẽ làm nổ ra 1 cuộc hỗn loạn còn hơn cả mình ngày xưa, có lẽ... Sky đã lầm khi đưa nó về đây. Và... cũng có lẽ, mình sẽ chết, dưới tay "nó" - đứa con gái của mình và... "người đó".
    Kan cười, chẳng biết là nụ cười chế giễu hay là nụ cười buồn cho cái số phận thảm thương của chính mình... những khóm hoa tim tím dưới chân tháp, rung rinh rung rinh...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  8. #8
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 8: Lời ca trong gió

    Trong không gian luôn bao trùm bầu không khí im lặng, phủ lên toà cung điện bằng đá lạnh lẽo. Thỉnh thoảng có những cơn gió thổi mạnh, mấy hòn đá trên cao rơi xuống, rồi lại im lặng. Thời gian đã trôi qua rất lâu, rất lâu, nhưng chính xác là bao nhiêu Vil không thể cảm nhận được. Ngày lại ngày, mặt trời đi qua trên đỉnh đầu, rồi lại lặn xuống. Nhưng thời gian ở đây không giống ở hạ giới. Vầng mặt trời kia là con trai cả của Sky, được ông ta cử đến để dõi theo nhất cử nhất động của cô - Vil biết điều đó. Cô chỉ không hiểu cha cô làm vậy vì điều gì. Nếu muốn ông ta có thể trực tiếp đến thăm cô mà, nhưng không hề, kể từ lúc bước chân vào đây chưa lần nào cô gặp lại ông ta. Đây là cái gọi là "gia đình" hay sao?! Vil cười buồn tự hỏi, chỉ khác trước kia một chút là cô có "nhà" để ở. Nhưng thà cứ như trước kia, thà có... Gel. Cô vẫn luôn nghĩ đến anh, đến sự ra đi của anh va loài xương rồng nở hoa tím biếc. Nhớ lắm những chiều trên đồng cỏ hoang vu. Cùng bên nhau ngắm mặt trời mọc, nhớ những lúc cô yếu lòng, đôi tay ấy luôn vỗ về... nhưng giờ còn đâu, ngày xưa, ngày xưa... còn đâu. Vai Vil run lên từng đợt theo những giọt nước mắt rơi xuống. Gió thổi qua bờ vai gầy, thổi qua mái tóc trắng, thổi qua đôi mắt nhoè, vẫn không thể an ủi được cô. Vầng mặt trời trên cao đi qua trên đầu, dừng lại, nhìn cô em gái đau khổ, dường như cũng có một chút buồn theo, ánh sáng cứ mờ dần, mờ dần...

    Những thị nữ trong cung như một cái bóng, cô cảm thấy họ chỉ là những cái xác biết đi, như những con rối bị điều khiển, không hề có linh hồn. Suốt ngày chỉ quanh quanh quẩn quẩn đi ra đi vào, làm lụng. Đến bữa ăn Vil chỉ việc ngồi vào bàn, thức ăn dọn sẵn, đến quần áo, nghỉ ngơi cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, chỉ tuyệt nhiên không ai mở miệng nói với cô lời nào. Sống giữa bao người mà cô vẫn thấy đang ở một mình, lại còn tù túng, mất tự do. Xung quanh đây là đồi núi chập chùng, cao vời vợi, ở gần không nhìn thấy đỉnh, ở xa chỉ thấy chúng khuất vào mây. Nhiều lần Vil bay lên thật cao để tìm đường trốn thoát, nhưng sức nóng mặt trời như thiêu đốt đôi cánh của cô, ngẩng lên nhìn vầng dương trên đầu, Vil phải giật mình vì ánh mắt Sun nhìn cô chằm chằm, chỉ tay về hướng cung điện, ra hiệu cô phải quay về. Không đi được ban ngày thì Vil đi vào ban đêm, cô đã bay rất cao, rất xa, đến nỗi nhìn xuống đất thấy cung điện rộng lớn của mình chỉ còn là 1 chấm nhỏ như con kiến. Nhưng bay lên cao mãi mà vẫn thấy mình đang ở lưng chừng núi, cứ như cô bay đến đâu thì núi sẽ cao lên chừng đấy, không thể nào bay qua được. Trở về cung lúc đêm khuya, bọn cung nữ đầu bù tóc rối đã đứng chờ sẵn, mời cô dùng bữa rồi ra hiệu cho Vil đi ngủ. Trông vẻ ngoài họ rất phục tùng nhưng thực chất họ là cai tù còn Vil là phạm nhân, ngột ngạt.

    Thỉnh thoảng trong tiếng gió rít, Vil nghe rất rõ lời hát nỉ non, tha thiết cứ như muốn cứa nát lòng người nghe. Gió hát về mối tình thiêng liêng cao cả, gió nhắc đến những kỉ niệm khi xưa của 2 người. Cuối cùng gió cất lên rằng "Xa xa trong ngọn tháp cao, bóng người khuất bóng tiễn vào thiên thu... Muốn tung bay khỏi ngục tù, giương cung xạ tiễn giết người trông coi... hỡi ôi cuộc tình tan vỡ... hỡi ôi... người nỡ phụ người..." . Lời gió hát làm Vil chết lặng, những lúc đó cô chỉ còn biết bịt tay, nhắm mắt, lời ca vẫn cứ văng vẳng trong tai...

    Đêm nay, Vil không tài nào ngủ được khi gió cứ thì thầm lời ca đó. Nó khiến cô nhớ, có thể cô đã thay đổi, có thể cô không còn là "con người" nhưng tình cảm đó cô không thể quên được, không bao giờ. Vil bật dậy, bước xuống khỏi giường, bước chầm chậm trên nền đá lạnh lẽo, cô đi dạo trong cung điện, tối om, chẳng thấy gì cả, nhưng Vil cũng không buồn thắp nến. Bóng tối thế này lại hay, rất thật, cô cảm thấy yên tâm trong bóng tối, có lẽ vì... cô là ác quỷ. Cười một mình cho cái suy nghĩ vu vơ đó. Có ánh sáng, phát ra từ một căn phòng. "Chẳng phải bọn họ đã đi nghỉ hết rồi sao?!". Bước từng bước thận trọng, ánh mắt dò xét, Vil có cảm giác như mình là kẻ trộm chứ không phải chủ nhân nơi này. Ghé mắt nhìn vào căn phòng, Vil nhìn thấy 1 thị nữ đang lau chiếc cung được chạm khắc cực kì tinh xảo, 2 đầu bằng bạc nhưng không hề có dây cung. Bên cạnh là 3 mũi tên cũng làm từ bạc, chúng được đặt trong một giỏ đựng tên đặt kế cây cung. Dù sống ở đây đã lâu nhưng cô chưa từng nhìn thấy căn phòng này. Bất chợt thị nữ đặt cây cung lên giá, lui người chuẩn bị quay ra, Vil giật mình, chạy nhanh về phía góc tường. Nhờ có bóng tối chở che mà cô ta không nhìn thấy Vil, ánh sáng le lói từ phía căn phòng dần dần dần biến mất, bức tường khép lại, không gian lại chìm trong một màu tối...

    Lúc bình minh ló dạng cũng là lúc bọn họ đem điểm tâm đến cho cô, cũng may là đêm qua cô đã kịp trở về trước khi trời sáng. Vẫn hờ hững như không có gì xảy ra, cô ăn một cách chậm rãi, miên man nghĩ về bài ca của gió và những gì thấy được đêm qua. Phải chăng... là cung tên đó?! Chờ cho thị nữ lui ra hết Vil bỏ ra vườn sau ngồi lơ đãng nghe gió thổi trên đầu. Còn mãi thả hồn vào những suy nghĩ tận đâu đâu, thì bên tai có tiếng gọi

    "Có chuyện gì làm ngài phải suy nghĩ?"
    Vil nhìn lên, là người trước đây đã chuyển lá thư của Sky đến cho cô.
    "Sao ông lại đến được đây?! Ông là ai?"
    "Ta là Phong Linh, ta không có thực thể, ta có thể đi đến tất cả những nơi mà ta muốn đến, biết tất cả những việc mà ta muốn biết - có phải, ngài đang muốn rời khỏi nơi này?!"
    "Phải! Ta rất muốn ra khỏi cái nơi quái quỷ này, nhưng không thể. Có lẽ suốt đời ta phải ở cái chốn tẻ nhạt này thôi"
    "Không hẳn, nếu ngài muốn rời khỏi đây tôi có thể giúp ngài"
    "Thật không?! Ông mau nói đi, nếu được như vậy thì ông là ân nhân suốt đời của ta đó" - mắt Vil sáng rỡ
    "Không dám! Ngài có biết về căn phòng bí mật trong cung này không?"
    "Ông... cũng biết việc đó sao?! Ta vừa vô tình thấy hôm qua"
    "Trong đó có 1 cây cung và 3 mũi tên, cô hãy lấy ra..."
    "Nhưng để làm gì, cây cung đó không có dây cung"
    "Trước kia thì có, nhưng Bão thần tiền nhiệm đã làm đứt nó. Ban đầu có 15 mũi tên nhưng ông ta đã sử dụng hết 12, giờ chỉ còn lại 3, những thứ đó sẽ giúp ngài"
    "Chẳng lẽ, lời hát trong gió mà ta nghe được là..."
    "Đúng vậy! Ngài hãy bay về phía Bắc cung điện, sẽ thấy một ngọn tháp, trên gần đỉnh tháp có một căn phòng, người gác cửa cho nơi này đang ở đó, hãy dùng tên này bắn chết hắn, cô sẽ được ra khỏi nơi này. Ta cũng nhắc cô một điều, hắn có thuật che mắt, nếu cô có nhìn thấy một người có đặc điểm hệt như mình thì cũng đừng ngần ngại, hãy giết hắn mà đừng chần chờ gì cả"
    "Nhưng..."
    Như lần trước, không đợi Vil mở miệng hỏi tiếp lời nào, ông ta biến mình vào những cơn gió... Ngồi lặng một lúc lúc lâu, Vil đấm mạnh xuống đất. Đứng dậy, quay bước trở vào cung, hướng về phía hành lang dài hun hút...

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  9. #9
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 9: Hoa tím phai tàn...

    ...Bước chân thận trọng, Vil bước nhẹ nhàng lên những bậc thang lạnh lẽo. Trong cung điện, mọi vật có vẻ yên ắng hơn mọi khi, bọn thị tị cũng ít đi đi lại lại trên dãy hành lang dài. "Đúng là... "trời" giúp ta". Không một chút chần chừ hay do dự, cô tiến thẳng đến căn phòng bí mật. Nhìn vào ban ngày thì có vẻ như đây chỉ là một bức tường như mọi bức tường khác trong cung. Đang loay hoay chưa biết mở bằng cách nào thì có tiếng bước chân. Vil lùi lại, tìm một góc khuất đứng quan sát. Có vẻ như không biết đến sự có mặt của Vil, cô gái nhẹ nhàng đặt bàn tay lên 1 viên gạch, không một tiếng động, bức tường đá hé mở, cô ta bước vào, một lúc sau mang theo cây cung và 3 mũi tên ra ngoài, vẫn làm như cũ để đóng cánh cửa lại. Cầm cung tên trong tay, người thị tì xoay người đi về hướng Vil.
    "Có thể cho ta biết là cô mang những thứ này đi đâu?!" - từ chỗ nấp, Vil bất ngờ nhảy ra trước mặt cô gái
    ... - mở đôi mắt vô hồn nhìn Vil đăm đăm, không lộ chút sợ hãi, cô gái tránh sang một bên rồi tiếp tục bước đi
    "Cô đứng lại cho ta. Có nghe ta nói gì không hả?! Đưa những vật đó cho ta" - Vil gắt lên
    Cô gái dừng lại, như suy nghĩ về điều gì đó rồi đi thẳng. Vil chau mày, chưa bao giờ cô thấy bọn họ làm trái lệnh mình. Nhìn bóng dáng thị nữ đã dần dần mất hút trên dãy hành lang dài. Bất thần Vil vỗ cánh đuổi theo, chẳng mấy chốc cô đã đuổi kịp
    "Này!"
    Khi Vil đưa tay ra định nắm lấy tay người thị tì thì cô ta đã như một làn khói bay mất, cánh cung cùng 3 mũi tên rơi loảng xoảng xuống nền đá. Cô dừng lại, cúi người, nhặt lên và cầm chắc chúng trong tay như thể sợ chúng cũng sẽ như người kia bay đi mất. Đúng là những thứ cô đã thấy đêm qua - cây cung đầu bằng bạc được chạm trổ, không có dây, 3 mũi tên được làm tinh xảo cũng không kém. Cầm những thứ đó ra khoảng trống sau cung điện. Vil cất tiếng gọi lớn:
    "Phong Linh! Ông ở đâu? Mau ra đây gặp ta. Phong Linh! Phong Linh..."
    "Đừng có réo như vậy, ta đây. Cô đã lấy được những thứ đó chưa?"
    "Có phải là những thứ này không?!" - cô giơ chúng ra trước mặt
    "Đúng rồi. Bây giờ chỉ cần thấm một chút máu của cô vào 3 mũi tên, bất cứ thứ gì bị nó bắn trúng sẽ bị tiêu diệt, cho dù đó là thần thánh hay ma quỷ"
    Không chút ngần ngại, Vil cắm phập lần lượt 3 mũi tên vào tay mình, dòng máu trong người cô dấy lên đầu 3 mũi tên một màu tím chết chóc rồi khô nhanh, biến mất.
    "Cô hãy nhớ. Phải đi trong đêm tối để tránh sự dò xét của Sun. Và nhanh chóng giết tên gác cửa, bay qua khỏi ngọn tháp trước khi trời sáng"
    "Còn... dây cung?!"
    Phong Linh không trả lời mà chỉ mái tóc ánh kim của Vil, xòe 3 ngón tay ra hiệu rồi biến mất. Phải 1 lúc sau đó cô mới hiểu được điều ông ta muốn nói, đưa bàn tay lướt nhẹ trên đầu. Bứt nhanh 3 sợi tóc tết lại thành sợi dây cung bền bỉ. Lúc này Vil chỉ mong trời tối thật nhanh, để cô được ra khỏi đây để đi tìm "người đó".
    Mặt trời như cũng chiều ý cô, hôm nay có vẻ như cổ xe mặt trời của Sun chạy nhanh hơn mọi khi, thoáng chốc mà trời đã sụp tối, không để ý mấy đến những điều bất thường xảy ra xung quanh. Vil tung mạnh đôi cánh bay đi mặc cho bọn thị nữ tìm cách giữ cô lại. Mặt trăng dịu dàng thì thầm bên tai những nài ca ngọt ngào, nhưng Vil chẳng còn tâm trí đâu để nghe Moon hát những bài tình ca não lòng. Đôi cánh đen trong đêm tối cứ bay mãi miết không ngừng nghỉ, mà có ngờ được đang có bao cặp mắt dõi theo mình...
    Hơi gió mang đến cho Kan mùi hương quen thuộc. Cuối cùng thì "nó" cũng đến. Quả là 1 đứa trẻ, "nó" quá ngây thơ trước "ông ta". Nhưng cũng đáng thôi, với tội lỗi của mình Kan chấp nhận sự trừng phạt tàn nhẫn này. Vậy là ông sắp gặp được "người đó", người đã cách xa bao năm, Lúc này nên vui hay buồn, Kan cũng không biết. Ông chỉ biết đứng nơi này, chờ đợi việc sắp xảy ra. "Moon à, chị cứ hát mãi những bài ca đau khổ đó sao? Chị có thể hát cho em nghe bài hát ngày xưa chị đã hát để chúc phúc cho em và "người đó" không? Xem như món quà cuối cùng chị hát để dành tặng người em trai này - với tội lỗi của em thì sự trừng phạt này là đích đáng, đừng khóc nữa, hỡi người chị dấu yêu của em..." . Trăng nghẹn ngào càng oán than cho số phận. Hát lên bài ca chúc phúc mà vạn sao xung quanh chỉ muốn rơi xuống vỡ tan vì khổ đau... cho số phận lạc loài...
    Bay suốt đêm, cuối cùng Vil đã đến được ngọn tháp phía Bắc, ngoảnh nhìn phía sau mặt trời đã bắt đầu hừng lên những tia sáng đầu tiên, nhưng mặt trăng vẫn như còn luyến lưu, ở mãi chẳng chịu quay về. Khác hẳn với cảnh quan khô cằn chết chóc quanh cung điện, mảnh đất nơi chân tháp được phủ 1 màu tím biếc của 1 loài hoa không tên, từng cơn gió đùa trêu ghẹo những nụ hoa rung rinh. Gió đùa đấy, gió trêu ghẹo đấy, mà sao hoa không rung lên ỏng ẹo như mọi khi mà hoa lại rung lên vì đau khổ. Vil có thể nghe được lời than thở của chúng. Nhưng không còn thời gian để chú ý đến điều đó, mặt trăng đã phải lui dần nhường chỗ cho mặt trời dũng mãnh. Những tia sáng bắt đầu chiếu rọi bốn phương. Vil giương cung. Khựng lại vài giây, Vil chau mày vì hình dáng người đang đứng trong ngọn tháp. Cũng mái tóc bạch kim, cũng nước da nâu màu đất, và cũng đôi cánh đen đó... Chợt nhớ đến những lời Phong Linh đã nói, cô căn chặt môi, mũi tên bay ra khỏi cánh cung, lao thẳng về phía trước. Mũi tên đã cắm thẳng vào người đó, ông ta ngã xuống, tiếng những khóm hoa vang lên não lòng, chúng khóc, rồi dần dần khô héo theo những nhịp thở yếu ớt của Kan.
    Bắn hạ "1 người không quen" mà Vil nghe như tim mình vỡ nát, đôi tay này đã nhuốm máu bao người, còn gì nữa đâu mà phải suy nghĩ. Nhưng sao... tim cô như có 1 lưỡi dao cứa vào, đau nhói, đứng nhìn mãi người vừa ngã xuống, đôi cánh nhè nhẹ định đáp xuống cạnh bên... Tiếng mặt trời đã văng vẳng sau lưng
    "Đứng lại, Vil. Mau đứng lại"
    Bỏ qua nỗi đau vừa nhen nhóm trong lòng, Vil vội vàng bay ra khỏi ngọn tháp mà chưa kịp nhìn "bóng hình thân quen" đó. Sun đánh cổ xe của mình bay thật nhanh để đuổi theo Vil, nhưng đúng lúc đó đã có 1 bàn tay giữ chặt vai anh từ phía sau lưng. Sun quay lại, ngạc nhiên
    "Chẳng phải cha đã nói... vả lại nó đã..."
    "Đúng là ta đã nói vậy, nhưng hãy để nó đi đi. Khi không tìm được tên đó thì nó sẽ quay về thôi"
    "Nhưng Vil đã giết chết em trai con" - Sun gào lên
    "Con đừng quên chính Kan đã giết không chỉ 1 mà là 12 người em của con. Nếu không có lời thề ngày xưa thì ta đã giết nó từ lâu" - Sky trừng mắt
    "Chẳng lẽ... cha đưa Vil về đây là..."
    "Đúng. Ta không thể tha thứ cho nó, không bao giờ..."
    Sky bay vút sau những đám bay, để lại mình Sun cùng cỗ xe Mặt Trời u ám. Trong lúc này Sun cũng chỉ biết đứng nhìn - như cách làm của 1 vị thần. Những cánh hoa tím dần dần chỉ còn lại vài sắc tím lẻ loi, khi chúng hoàn toàn biến mất cũng đồng nghĩ với việc sứ giả địa ngục đã đến đón Kan. Sợ mình không thể kiềm chế được nỗi đau đớn, Sun bay qua thật nhanh mà không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Trong đôi mắt ấm áp của vị thần chảy dài những giọt lệ. Nhưng chúng cũng khô mau vì sức nóng thiêu đốt...
    Nhìn những cánh hoa héo dần, chỉ còn chút hơi thở tàn lụi, nhìn xuống mũi tên đang ghim thẳng vào tim. Kí ức Kan sống lại với những ngày tháng trong quá khứ "Ta nhớ nàng, ta sắp được gặp nàng, cuối cùng thì con chúng ta đã tìm đến. Ta không oán than gì cả, có lẽ đây là sự trả thù của nó vì đã bỏ rơi mẹ con nàng... ở "nơi đó" nàng có chờ ta không? Riêng ta đã mòn mỏi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi... ta nhớ... nụ cười nàng... ta nhớ... ánh mắt nàng... đôi môi ấm nồng... bờ vai gầy nhỏ bé... mái tóc dài đen mượt như suối chảy... đã làm tan nát tim ta...". Không gian và thời gian như ngừng lại, trước 1 linh hồn sắp bước sang thế giới bên kia... nở nụ cười mãn nguyện trên đôi môi khô khốc, nắm chặt trong tay kỉ vật duy nhất của người thương... máu tím loan lỗ trên nền ngọn tháp... Đôi mắt Kan dần nhắm lại... ở 1 nơi xa xôi, Vil đang bay trên bầu trời bỗng cảm thấy lệ nhòe 2 mắt, rơi lã chã... nơi đây... sứ giả địa ngục đã đến...


    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

  10. #10
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Đoạn 10: Cửa địa ngục

    Nỗi đau trong lòng Vil thoáng qua rồi như ghi sâu vào tim, có chút gì đó làm cô cảm thấy nhói. Mặc kệ, Vil bay mãi trên bầu trời, tránh xa cỗ xe của Sun. Cô muốn tìm về "nơi đó" - tìm về loài xương rồng nở hoa tím mà bao năm qua cô chưa bao giờ quên được hình ảnh và sự ra đời đầy máu và nước mắt của nó... Vil bay ngang qua 1 vùng đất hoang toàn sỏi đá, chỉ còn vài bụi cây gai lơ thơ và những cái cây khô cằn mọc lên chống chịu với gió cát... Vùng đất mà Vil cần tìm là một vùng đất trù phú với hoa cỏ xanh mơn mơn, khác hẳn với nơi này. Nhưng sao... có chút gì đó rất quen... và rất lạ. Cụm rừng xanh rậm rạp ở một nơi hoang tàn như thế này rất đáng để người ta chú ý. Và... nó cũng rất giống... nơi đó. Đáp chầm chậm xuống bãi đất giữa rừng, cũng... phiến đá này, cũng... thảm cỏ này, cũng... những bóng cây xanh rì và những bông hoa trắng muốt... biến mất rồi lại hồi sinh trong làn mưa đỏ... rất quen, quen đến nỗi Vil không muốn nhớ về ngày xưa nữa... Kia là... khóm xương rồng... nơi mà Gel đã nằm lại. Nhưng... hoa tím ngày xưa đâu? Sao giờ chỉ còn những nhánh xương rồng xanh mơn mởn, gai nhọn đâm tua tủa.
    Lướt nhẹ bàn tay lên những chiếc gai nhỏ xíu, để chúng đâm rướm máu. Không có cảm giác đau ngoài da thịt, mà nỗi đau lâu nay chất chứa trong tim như muốn bùng lên như một ngọn lửa. Gel đã ra đi thật rồi sao? Thế mà cô tưởng anh sẽ đợi cô...
    "Cuối cùng thì... tôi cũng đã tìm lại được anh. Anh có thấy không hở? Sao anh không nói gì cả, anh đừng im lặng như vậy chứ... Anh... mau trả lời tôi đi" - Vil siết chặt bàn tay như muốn bóp nát những nhánh xương rồng vô tình đó... nước mắt rơi, máu trong lòng bàn tay cũng theo những ngón tay rơi xuống nhuộm thắm nhánh xương rồng mỏng manh
    "Cô có làm vậy đến ngàn năm sau Gel cũng không về bên cô đâu"
    Một chàng trai lạ mặt đã đứng sau lưng cô tự bao giờ. Ngoảnh mặt nhìn lại, Vil nhìn thấy một chàng trai có vẻ ngoài giống hệt Gel, chỉ khác rằng máu tóc anh ta rực lên như ngọn lửa đỏ, gần về phía cổ tay có 1 lớp vảy dày màu đỏ như mặc áo giáp, chúng lóng lánh dưới nắng sớm ánh lên thứ màu kì dị, chói mắt.
    "Mi là ai?" - Vil đứng dậy, nhìn con người lạ lẫm đang đứng trước mặt đầy nghi ngờ
    "Cũng như cô thôi, ta là một vị thần, tuy lúc này chưa hẳn nhưng sau này thì chắc chắn là vậy"
    "Đến đây làm gì?"
    "Để giúp cô thôi - mối tình của cô làm ta cảm động đấy" - Chàng trai cười mỉm đầy ẩn ý
    "Tình cảm gì chứ, Gel với tôi chỉ là 2 người bạn"
    "Tình bạn sao? Tình bạn mà cô làm tất cả chỉ để tìm về cái nơi chốn này sao?" - Anh ta cười lớn
    "Vì... anh ta là ân nhân của tôi... anh ta... đã chết vì tôi... thế nên..."
    "Thì ra vậy" - lại 1 nụ cười khó hiểu - "Nhưng dù sao ta cũng sẽ giúp cô"
    "Bằng cách nào"
    "Cô... sẽ phải đi vào địa ngục, tìm và mang linh hồn Gel về đây, phần còn lại để ta lo"
    "Nếu thế thì tôi sẵn sàng"
    "Nhưng... năng lực của cô vẫn chưa hoàn chỉnh, sẽ rất nguy hiểm nếu cô đi một mình xuống đó"
    "Tôi... có cây cung và 2 mũi tên này, nó có thể giúp tôi"
    "không đâu! Nếu muốn tìm được Gel, cô có 2 con đường để lựa chọn: Thứ nhất là làm như một "người" trước đây, giết chết 12 vị thần gác cửa 12 cung. Thứ hai là cô phải bắt được War - con chó 3 đầu canh giữ địa ngục đưa cô đến trước điện Diêm Đế, thuyết phục ông ta mang trả Gel lại cho cô - việc này cực kì khó có khả năng, vì Diêm Đế là em trai của Sky, việc ông ta làm trái với số mệnh là không thể. Ta nghĩ... cô nên làm theo cách thứ nhất"
    ...
    "Ta... phải làm giống "người đó" sao? Vậy có tàn nhẫn lắm không"
    ...
    "Nói đúng đó em gái, việc đó là rất tàn nhẫn, ta nghĩ em nên từ bỏ đi" - Bất ngờ Sun ngự trên cỗ xe mặt trời từ trên cao nói vọng xuống
    "Mi treo cỗ xe lại trên bầu trời đi rồi xuống đây nói chuyện, ta không thể chịu nổi sức nóng khô khan đó đâu, đứng trên đầu người ta mà nói thật bất lịch sự" - Anh chàng tóc đỏ chau mày
    Sun từ trên cỗ xe bay thẳng xuống đất. Đứng trước mặt 2 người
    "Thái tử Ean - người trị vì biển cả tương lai. Sao lại phải can dự vào chuyện "gia đình" chúng tôi nhỉ?"
    "Nhưng cũng là chuyện "gia đình" của tôi đấy" - Ean - chàng trai tóc đỏ trừng mắt, anh ta quay sang Vil, thì thầm vào tay cô "Dưới cụm xương rồng đó chính là lối vào địa ngục, nó được mở vào "ngày đó" do có sự tác động của Sky, cô chỉ cần đánh bật cụm xương rồng đó lên, chuyện của tên Sun này tôi lo, mau đi đi..."
    "Nhưng mà..."
    Ean đẩy nhẹ Vil về phía sau mình. Ra hiệu cho cô đi trước. Nhưng Sun đã nhìn thấy việc đó
    "Mi... dám sao?! Mi có biết mình đang làm việc gì không hả, mi có biết... "người đó" đã trả giá thế nào vì đã làm cái việc đi vào địa ngục và giết chết 12 đứa em của ta không? Bây giờ mi định giúp cho con bé đó lặp lại chuyện cũ của..." - Sun hét lên, đôi mắt như chưa lửa bên trong hiện rõ lên sự tức giận tột cùng
    "Ha ha, thì sao chứ? Đó không phải là cách làm của những vị thần sao? sẵn sàng hạ sát người khác vì quyền lợi của mình, ta đang thay mi dạy cho "cô em" cách sống như như một vị thần đấy chứ"
    ...
    Mặc cho phong ba đang nổi sau lưng, Vil nhanh chóng đi đến bên đám xương rồng, dùng gió hất mạnh chúng bật cả gốc. Phía dưới... là Gel. Anh ta vẫn như ngày xưa, vẫn mái tóc, khuôn mặt thanh tú đó, đôi môi khép chặt và đôi mắt nhắm nghiền, như đang ngủ... nhưng... sẽ không bao giờ thức dậy... Vil cuối xuống, ôm chặt lấy con người Gel, thật lạnh lẽo...
    "Tạm biệt anh... tôi... sẽ đi tìm "anh" trở về... ta lại bên nhau đi khắp thiên hạ... mãi mãi... không lìa xa..."
    "Vil! Đi mau! Tôi không thể cản tên này lâu hơn. Cô chỉ việc tìm hồn Gel về đây, chỉ việc đó thôi. Cô không cần lo gì cả, đi mau đi!" - Ean hét lớn
    "Không được đi! Nếu đi chỉ có con đường tan nát hồn phách, em phải nghe lời ta, ta là "anh trai" của em cơ mà!" - Sun gằng giọng
    "Anh trai à?! Lừa dối nhau như thế đủ rồi. Nhưng có là gì đi nữa thì mi vẫn phải để nó đi"
    Ngoảnh lại nhìn "2 con hổ" đang gờm thủ thế, như chỉ chực ăn tươi nuốt sống lẫn nhau. Vil đành lòng để Gel nằm dưới mặt đất, cắn răng nhảy vù xuống "con đường" sâu thăm thẳm không thể nhìn thấy đáy. Đôi cánh vỗ mạnh, nhưng vẫn không thể làm giảm được tốc độ rơi xuống, chới với, như có một lực hút mạnh không thể cưỡng lại đang kéo tuột Vil xuống đất...
    "Mi... được lắm, chỉ vì một con người và một đứa tạp chủng, mi... dám chống laị thiên giới sao?!"
    Cơn giận như lên đến tột đỉnh, tất cả ánh sáng mặt trời như tập trung hết vào tay, Sun như chỉ chực đánh cho Ean tan thành tro bụi... Ean lùi lại, có một chút lo lắng, anh biết không thể một mình chống lại Sun, vì sức lực chưa đủ, và bảo vệ mình còn khó. Huống hồ là giữ lại thể xác Gel, nhưng... vì huyết thống của Long tộc, anh chấp nhận mạo hiểm. Nhận rõ sự lo lắng trong ánh mắt Ean, và biết hắn không có đủ năng lực để chống lại mình, Sun nở nụ cười mỉa mai.
    "Trễ rồi! Vil đã đi vào địa ngục, giờ thì... mi phải chết. Và nó... cũng thế thôi!"

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

+ Trả Lời Ðề Tài

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts