coi nào... Cái này chắc phải nhờ các võ sư chỉ bảo rồi... Cỡ mình thì pó tay.
Giải nghĩa về câu nói của cố Võ sư Nguyễn Lộc
Ta không mong đợi những may mắn
Không cầu xin 1 tình thương
Ta phải kiên nhẫn vật lộn bằng nước mắt
Bằng máu với tất cả
Tột cùng của gian lao khổ hạnh
Ta bao giờ vẫn hiên ngang
đón nhận lấy trong cuộc sống
Liên tục những cơn tàn phá phũ phàng
Những chua chát của đổ vỡ
và luôn mãnh liệt để tái tạo
có ai hiểu nhiều hơn về câu nói này không ? xin chỉ giáo . tớ đọc thấy hay hay mà chưa hiểu lắm
coi nào... Cái này chắc phải nhờ các võ sư chỉ bảo rồi... Cỡ mình thì pó tay.
[MOVE]Vovinam--việt võ đạo Bình thạnh[MOVE]
Mời mọi người ghé thăm: http://www.facebook.com/groups/186701844687270/
Tui thích màu xanh... Màu xanh lôi cuốn...Lôi cuốn tui hox Vovinam.
Ngày xưa võ sư Cẩm Bình đã có bài viết phân tách về mấy câu đó, nhưng sau đó trang báo và diễn đàn bị hư 2, 3 lần phải sửa lại và bị biến mất nhiều bài... rất đáng tiếc...
vậy cô Cẩm Bình giải nghĩa giùm tụi con nha
Có thể đây là lời tự tâm sự, tự động viên cho bản thân, cho một con người với ước mong thực hiện hoài bão lớn lao. Những lúc sóng gió, nguy khó kéo đến thì thường người ta vẫn tự động viên mình như vậy, điều này cho thấy Sáng tổ là người rất có nghị lực, nhẫn, bền gan tranh đấu.
Tầm nhìn mới...
nhưng câu nói đó rất đúng ý tớ . hiện nay hầu hết mọi người đều nhờ vả vào thần thánh hay 1 phép màu nào đó . thậm chí làm mọi cách để được người khác thương hại .những suy nghĩ đó làm cho xã hội ngày 1 sút giảm.có lẽ sáng tổ muốn nhắc nhở chúng ta rằng mỗi người phải tự mình đứng lên chứ không trông chờ vào sự may mắn hay tinh thương của người khác . chúng ta phải dùng hết tất cả những gì mình có thể để vượt qua mọi khó khăn để giúp ích cho đời , cho người còn những kẻ suốt ngày trong chờ vào sự may mắn , tình thưong của thần thành , của người khác , những kẻ đó sẽ chẳng bao giờ đứng lên được .
tớ hiểu được nhiêu đó thôi . ai hiểu nhiều hơn xin chỉ giáo
thay đổi nội dung bởi: vovinam_vietvodao, 11-03-2008 lúc 07:23 AM
Hay tưong tự một lối rèn luyện để có dc tài năng
Văn không võ văn thành nhu nhựoc
Võ không văn võ hóa bạo tàn
Mỗi người có một cảm nhận riêng mình không phải là người Sáng tao nên không thể nói cụ thể thậm chí người viết ra điều đó cũng khó nói cho người khác nhưng theo tớ thi tớ hiểu như thế này.
Ta không mong đợi những may mắn
Không cầu xin 1 tình thương
May mắn không phải tự nhiên mà có nó tồn tại ngẫu nhiê nó ở mọi nơi nhiều đến mức chúng ta không nhận ra nó cho đến khi nó đã qua đi mình lấy ví dụ nhé. hôm nay bạn ra đường và bạn thấy 1 vụ tai nạn hạu quả thì...... điều đó cũng có nghĩa bạn đang may mắn đấy bạn may mắn khi ngừoi nằm đó không phải là bạn không phải là người thân trong gia đình ! và may mắn thì không thể đợi dc đợi làm sao đc chứ.với mình cơ hội và may mắn là do chính mình tạo ra mình không tin vào số phận lắm vì bản thân mình đã nhiều lần thay đổi điều mà người khác cho là không thể thay đổi dc.
Tớ biết câu này "bạn sẽ nhận lại đúng những gì mình cho đi" >>> không mong là mình nhận dc tình thuơng từ ai đó mà hãy yêu thươnng ai đó thay vì nhận từ họ đó thường là những người biết nhìn xa hoặc biết hy sinh để mang lại lợi ích cho người khác.
""Bằng máu với tất cả
Tột cùng của gian lao khổ hạnh
Ta bao giờ vẫn hiên ngang
đón nhận lấy trong cuộc sống
Liên tục những cơn tàn phá phũ phàng
Những chua chát của đổ vỡ.""
Mấy câu này tớ hiểu đại khái là phải chiến đấu đến cùng hãy đón nhận sự nghiệt ngã những khó khăn như sự tất yếu của cuốc sống.Chiinh những khó khăn sẽ mang lại cho chúng ta sự mạnh mẽ khó khăn sẽ là những bậc thang mang chúng ta đến gần với thành công hơn.hãy chiến đấu đến cùng "Tôi không nhất định phải chiến thắng nhưng tôi phải chiến đấu đến cùng tôi không nhất đinh phải thành công nhưng tôi phải chiến đấu đến cùng"
Và câu cuối cùng "" VÀ Luôn mãnh liệt để tái tạo""
Cuộc sống luôn thay đổi nên chúng ta cũng phải thay đổi để thích ứng....>>>>
tớ tạm viết thế Đại loại là tớ hiểu thế bạn nào bổ sung hay góp ý thì tiếp tục nhé.
Cố võ sư Trần Huy PhongTRỌN ĐỜI CHO SỰ NGHIỆP PHÁT TRIỂN VOVINAM
Thời trẻ, võ sư Trần Huy Phong tên Trần Trọng Bách sau đó đổi lại là Trần Quốc Huy. Lúc sinh tiền, thầy thường được nhiều môn đệ gọi bằng 2 tiếng thân tình là “thầy Ba”.
Thầy sinh ngày 14 -11 -1938 tại tỉnh Nam Định. Vào Sài Gòn, thầy bắt đầu theo học Vovinam - Việt Võ Đạo (VVN) cùng võ sư Sáng tổ Nguyễn Lộc lúc 16 tuổi. Khỏe mạnh, có năng khiếu và chuyên cần luyện tập, thầy sớm trở thành một môn đệ giỏi của Sáng tổ Nguyễn Lộc và Chưởng môn Lê Sáng.
Trong thời gian các môn võ bị hạn chế phổ biến ở miền Nam (1960-1963), thầy vừa dạy Toán bậc trung học đồng thời cùng một vài võ sư khác vẫn âm thầm mở các lớp dạy ở một số trường như: Saint Thomas, Hào Vũ, Thăng Long… Khi môn phái bắt đầu hồi phục (1964), võ sư Trần Huy Phong được tín nhiệm vào chức vụ phụ tá võ sư Chưởng môn, tham gia hoạch định chiến lược phát triển môn phái. Hai năm sau, võ sư Trần Huy Phong cùng võ sư Phùng Mạnh Chữ tức Mạnh Hoàng thành lập võ đường Hoa Lư. Năm 1968, thầy đảm nhận nhiệm vụ Tổng đoàn trưởng Tổng đoàn Thanh niên Việt võ đạo chuyên lo phát triển phong trào trong giới thanh niên, sinh viên, học sinh và hoạt động cứu trợ, cứu tế… Đến năm 1973, thầy được võ sư Chưởng môn phân công làm Tổng cục trưởng Tổng cục huấn luyện. Trong thập kỷ 80 đến giữa thập kỷ 90, thầy lại tiếp tục góp tay hồi phục các lớp tập trong nước và phát triển VVN ở ngoài nước.
Trong hơn 40 năm gắn bó cùng môn phái, võ sư Trần Huy Phong đã hy sinh cuộc sống cá nhân để dành trọn cuộc đời mình chung tay góp sức đưa môn phái VVN từ những ngày còn non trẻ trên đất Sài Gòn đến giai đoạn phát triển rộng rãi và mạnh mẽ đến nhiều nước ở châu Âu. Hiện nay, rất nhiều học trò của thầy vẫn đang tiếp tục công cuộc quảng bá VVN ở trong và ngoài nước. Ham thích đọc sách báo, tuy trầm tính nhưng quyết đoán, tác phong làm việc nghiêm túc, nhưng vẫn cởi mở, gần gũi và thường giúp đỡ mọi người, võ sư Trần Huy Phong đã tạo sự cảm mến trong lòng nhiều thế hệ võ sư, huấn luyện viên và môn sinh VVN. Qua những đóng góp cho môn phái, thầy đã được võ sư Chưởng môn Lê Sáng phong tặng Hồng đai đệ ngũ cấp (tương đương đai đen 9 đẳng) từ năm 1989 và là người có đẳng cấp cao nhất trong môn phái VVN, sau võ sư Chưởng môn Lê Sáng. Và đánh giá về những cống hiến to lớn của võ sư Trần Huy Phong cho môn phái, võ sư Chưởng môn Lê Sáng đã khẳng định cùng nhiều võ sư cao đẳng: “Sau thầy (Chưởng môn Lê Sáng), thầy Trần Huy Phong là người có công lớn nhất trong quá trình xây dựng và phát triển môn phái”.
Bên cạnh võ nghiệp, võ sư Trần Huy Phong còn quan tâm đến công tác văn hóa - giáo dục. Thầy là sáng lập viên và đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc Trung tâm giáo dục Tâm Thể trường Đại học Dân lập Hùng Vương ở TPHCM.
Nhưng chẳng may, khoảng tháng 8-1994, thầy phát hiện mình bị bệnh hiểm nghèo. Dù phải chống chọi với bệnh tật trong hơn 3 năm, võ sư Trần Huy Phong vẫn lạc quan, chú ý đến công việc và luôn hy vọng chóng bình phục để tiếp tục đóng góp cho đời, cho môn phái. Tuy phải sang thủ đô Paris, Pháp 3 lần để điều trị nhưng căn bệnh ác nghiệt đã cướp đi hơi thở cuối cùng của thầy vào lúc 19 giờ 35 phút ngày 13 - 11 - 1997 (nhằm ngày 14 tháng 11 năm Đinh Sửu) tại TPHCM và sau đó được hỏa táng tại An dưỡng địa Bình Hưng Hòa. Mải mê lo việc môn phái nên võ sư Trần Huy Phong lập gia đình muộn - mãi đến năm 1996, thầy mới kết hôn cùng cô Đặng Thị Xuân Loan. Tuy không có con nhưng hàng năm đến ngày giỗ thầy, đông đảo bạn bè, thân hữu và môn đệ đều tề tựu về chùa Bửu Thành (Q. 10, TPHCM), thắp nén hương tưởng nhớ và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn về người bạn, người đồng môn, người thầy kính mến…
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)