+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 3 trên 3
  1. #1
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Những chuyện vô lý

    Giết Người... Chơi cho vui!






    Khoảng 13 giờ 30 ngày 04-03-2009, anh Nguyễn Đình Cường, 30 tuổi, dân xóm 7, xã Nghi Hợp, huyện Nghi Lộc tỉnh Nghệ An, rủ bạn gái là cô Nguyễn Thị Hiền, 26 tuổi, sinh viên năm thứ 3 Trường cao đẳng Kinh tế Nghệ An, vào Công viên Hồ Goòng (còn gọi là Công viên Nguyễn Tất Thành) ngồi tâm sự. Khi mới ngồi chơi được khoảng 20 phút thì có hai thanh niên đi bộ đến chỗ hai anh chị này, một người dùng chân đá vào chân anh Cường. Thấy hành vi vô lý của người thanh niên, cô Hiền đứng dậy phản ứng bằng cách xô người thanh niên đó ra. Cùng lúc đó, anh Cường cũng đứng dậy. Bất ngờ, người thanh niên kia rút trong mình ra một con dao nhỏ đâm thẳng vào vai bên trái sát với cổ anh Cường. Cường gục xuống, hai thanh niên mỉm cười lững thững bỏ đi. Cô Hiền kêu thét lên và những người có mặt gần đấy chạy đến xem xét rồi đ­ưa anh Cường đi bệnh viện cấp cứu, nhưng mới đi được khoảng 20 mét thì Cường đã chết.

    Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Cường bị đâm đứt động mạch chủ, mất nhiều máu nên bỏ mạng.
    Án mạng xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật (lúc gần 2 giờ trưa), ngay sát khu vực có nhiều cơ quan nhà n­ước, hành vi vô lý, coi mạng người như ngóe của hai thanh niên du đãng khiến dư luận hết sức xôn xao. Có nhiều lời đồn đại về nguyên nhân vụ án. Người thì cho rằng đó là do mâu thuẫn tình cảm, người lại nói rằng đôi bạn trẻ đã không may gặp phải bọn côn đồ "máu lạnh".

    Án mạng xảy ra vào lúc công viên ít người qua lại nên mọi thông tin về hung thủ gần như không có. Do đó, việc xác định hai tên tội phạm giết anh Cường với mục đích gì là điều khó biết rõ. Một số giả thuyết được đư­a ra, có thể do mâu thuẫn trong làm ăn của anh Cường với một số người nào đó rồi họ thuê giết, cũng có thể do cô Hiền đẹp, được nhiều bạn trai theo đuổi nh­ưng lại thân thiết riêng với anh Cường nên chúng thù ghét. Một giả thuyết khác được cơ quan điều tra để ý là có thể bọn lưu manh vào công viên "xin đểu" (xin bằng cách đe dọa, bắt người ta phải cho, không cho thì đánh, ở Hà Nội rất thường xảy ra chuyện này nên hai tiếng "xin đểu" phát xuất từ Hà Nội, trong miền Nam ít có), khi bị phản ứng thì chúng giết Cường.

    Chủ quán nước ở bờ Bắc Hồ Goòng cho cơ quan điều tra được biết hai thanh niên đó đi một chiếc xe Honda màu đỏ. Ông ta không nhớ bảng số xe, chỉ biết số đầu của bảng số là số 9 và trong dãy số đó có một số 0; một người mặc áo trắng, quần đen, đi giày đen; một người tóc xoăn, hớt ngắn, mặt tròn, không hiểu sao một bên tai sưng đỏ, cao khoảng 1 mét 70, mặc quần đen, áo màu sậm nh­ưng ông không nhớ rõ là màu gì. Cơ quan điều tra cũng được ông chủ quán cho biết hai tên này dựng chiếc xe Honda ở gần Hồ Gòong, sau khi gây án thì đến lấy xe và đi về phía cuối hồ rồi ra ngoài đường.

    Tất cả các thông tin chỉ thu thập được có thế nên tất cả các đối tư­ợng xì ke ma túy, lang thang bụi đời, lư­u manh du đãng... trên địa bàn thành phố Vinh, đặc biệt là những kẻ thường hay lai vãng đến công viên, đều được công an Vinh " thủ phủ của Nghệ An, thăm hỏi. Các nhà trọ, nhà nghỉ và các trọng điểm ăn chơi trong thành phố đều được theo dõi. Thêm vào đó là việc dò theo dấu chiếc Honda "màu đỏ, có số đầu là 9 và dãy số bên trong có số 0".

    Bốn ngày sau thì người ta tìm được 6 đối tượng đặc biệt "nghi vấn". Trong 6 đối tư­ợng này có tên Bùi Văn Dũng, 19 tuổi, ở phường Đông Vĩnh, là người có nhiều điểm về nhân dạng phù hợp với lời mô tả của ông chủ quán nước nhất: cao khoảng 1.70 m, tóc xoăn cắt ngắn và đặc biệt là có một bên tai sư­ng đỏ.

    Nhà chức trách quyết định bắt Bùi Văn Dũng, nhưng khi đến nhà thì được biết, sau khi án mạng xảy ra một ngày, Dũng đã vắng mặt tại địa ph­ương.
    Nghi rằng có thể Dũng đã về quê ngoại tại xã Hoẵng Xuân, huyện Hoẵng Hóa, tỉnh Thanh Hóa, công an tức tốc ra Thanh Hóa tìm Dũng.

    Ở thành phố Vinh, hai nghi can khác bị bắt là Trần Minh Mão, sinh năm 1987, ngụ tại Khu 2, ph­ường Đội Cung, và Trần Hoàng Hữu, thường gọi là Hữu "Huế". Đến nửa đêm ngày 8-3, Hữu "Huế" bị bắt giữ cùng chiếc xe mang bảng số 37L8-9401 của hắn.
    Kết quả là Mão và Dũng đều nhận tội. Hai tên này là những tên du thủ du thực, thư­ờng bỏ nhà đi lang thang. Mấy hôm trước vụ án, chúng cùng Hữu "Huế" và hai người bạn gái thuê phòng 403 tại Nhà nghỉ Tokyo ở phường Trư­ờng Thi thành phố Vinh để chơi bời nhăng nhít. Sáng 04-03, cả bọn giải tán, Mão rời khỏi nhà nghỉ, đi lang thang. Lúc 13 giờ trưa, Mão gọi điện thoại cho Dũng đến chở giùm hắn tại quán "Ốc" đư­ờng Lê Hồng Phong. Dũng không có xe nên mượn chiếc Honda màu đỏ, bảng số 37L8-9401 của Hữu "Huế" để đến chở Mão.

    Trên đ­ường về, hai người ghé vào uống n­ước tại quán nước gần Hồ Goòng, bên cạnh công viên. Ngồi đ­ược khoảng 5 phút, Mão và Dũng đi ra phía sau định đi tiểu. Tại đây, Mão trông thấy một đôi nam nữ đang ngồi tâm sự nên bảo Dũng: "Mày coi, trông ngứa mắt không kìa! Qua nện cho tụi nó một trận!" Họ kêu chủ quán tính tiền rồi lấy xe đi. Sang công viên, họ dựng xe, đi tới chỗ cặp trai gái đang ngồi, Mão đá vào chân anh Cường một đá khá mạnh. Cường giật mình, ngạc nhiên đứng dậy. Hiền cũng đứng dậy: "Sao mấy người lại làm như vậy?" Mão nói:
    - "Tao giết tụi bay chơi cho vui hà!",
    Vừa nói hắn vừa rút dao đâm vào vai chỗ gần cổ Cường khiến Cường chới với. Hiền kêu thét lên:
    - "Bớ người ta! Giết người! Giết người..."

    Thấy Cường lảo đảo gục xuống, máu từ cổ tuôn ra xối xả trong khi Hiền vẫn la lối, kêu thét, hai tên bèn đi ra lấy xe, chở nhau về trả cho Hữu "Huế". "Tụi tao giết người, mày giữ bí mật giùm, đừng nói cho ai biết", sau đó chúng tìm cách tẩu tán mỗi đứa một nơi.

    Trần Minh Mão là một tên lì lợm, hắn đã từng dùng dao chém xả vào tay người bác ruột chỉ vì một mâu thuẫn nho nhỏ. Không công ăn việc làm, hắn thư­ờng lang thang, "lãnh đạo" đám bạn bất hảo, thuê các nhà nghỉ để sử dụng xì ke ma túy. Gần đây hắn có có ý định sang Thái Lan làm ăn nên chuẩn bị sẵn hộ chiếu. Còn Bùi Văn Dũng, mặt mũi trông hiền lành hơn nhưng cũng côn đồ không kém, hắn luôn luôn đi kèm với Trần Minh Mão như thằng đàn em trung thành với chủ.

    Hữu bị truy tố về tội biết bọn chúng giết người nhưng cố tình che giấu, không tố giác tội phạm. Theo một luật sư cho biết, với tội giết người một cách phi lý, "thích giết là giết" như vậy, Trần Minh Mão sẽ bị tử hình, Bùi Văn Dũng - đồng lõa - sẽ bị ít nhất là 20 năm tù, còn Hữu "Huế" thì khoảng 3 năm. Nhàn cư vi bất thiện, chẳng ra sao cả!

    Sưu Tầm trên mạng
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  2. #2
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Đánh chết vợ vì... giận con mèo!

    Chị B.T. Nga, năm nay 46 tuổi, quê quán tại xã Phú Mỹ, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Trước đây chị lấy anh M.V. Ngọc, người cùng xã, lớn hơn chị 2 tuổi. Năm 1993, anh Ngọc mất do một tai nạn lao động, lúc đó anh chị mới sinh được một cháu gái đặt tên là Đài Trang, mới gần 1 tuổi.

    Mấy năm sau, chị gặp gỡ và tái hôn với ông N. V. Bi, lớn hơn chị 10 tuổi, làm nghề chuyên chở và thu mua nông sản (đa số là hôït điều, cung cấp cho các công ty xuất khẩu tại Bình Dương). Ông Bi có vốn liếng, gia đình khá giả, có nhà mặt tiền đường Thích Quảng Đức, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, trước đây đã có vợ và 2 con, một trai một gái, nhưng ông có tật chiều nào cũng nhậu, mà hễ nhậu vào là chửi bới, phá phách, đánh đập vợ con đến mức tàn nhẫn khiến người vợ chịu không nổi, phải làm đơn ra tòa xin ly dị và dắt con đi ở nơi khác. Ít lâu sau, ông lấy chị Nga, đem cả cháu Trang về nuôi nhưng chứng nào tật nấy, vẫn nhậu như thường và đánh chị Nga cũng dữ. Ngoài ra, thời buổi kinh tế khó khăn, việc xuất khẩu hột điều tương đối ngưng trệ, ông buồn tình lại càng nhậu nhiều hơn.

    Ngày 19-04-2009, nghe tin chị Nga ở Bình Dương bị chồng đánh sắp chết chỉ vì chuyện ông ta giận một con mèo, không liên quan gì đến chị nên các nhà báo bèn xuống Bình Dương để tìm hiểu.

    Khi mọi người đến nhà ông Bi thì thấy cửa đóng, hàng xóm nói ông Bi đã bị bắt, riêng chị Nga thì có người nói chị đang nằm trong bệnh viện tỉnh nhưng cũng có người nói chị đã được đưa về quê tại xã Phú Mỹ, cũng thuộc thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương.
    Đến phòng cấp cứu của bệnh viện tỉnh, các y tá cho biết chị Nga đã mất lúc nửa đêm hôm 18-04 do bị chấn thương sọ não quá nặng và xác đã được đem về nhà tại xã Phú Mỹ. Trong đám tang ở nhà chị Nga tại xã Phú Mỹ, cháu Trang, năm nay 16 tuổi, sụt sịt kể lại mọi chuyện: "Hôm ấy, khoảng 15g ngày 16-04, con đi may về sớm, thấy mẹ ngồi lột vỏ hột điều bèn ngồi xuống lột phụ mẹ. Con có hỏi mẹ cha dượng đâu, mẹ nói ổng đi nhậu. Lát sau cha dượng về, bắt con mèo nghịch chơi. Con mèo chạy đi, ổng tức giận nói:
    - "Đến con mèo cũng không thèm chơi với tao!" Hai mẹ con con im lặng, vì biết hễ lên tiếng là ổng sẽ đánh. Ổng hét:
    - "Tao nói mà tại sao mẹ con bây nín thinh hả? Tụi bây cũng khi dể tao giống như con mèo hả?"

    Ổng kiếm chuyện la lối rồi đi xuống bếp bắt đầu đập phá đồ đạc. Mẹ con đứng dậy can thì bị ổng quơ lấy cây gỗ đánh, con thương mẹ, nhào vô gỡ cây gậy ra cũng bị ổng quật tét đầu".

    Phòng Cấp cứu Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương tiếp nhận chị Nga trong tình trạng hết sức nguy kịch: bị nhiều vết thương trên đỉnh đầu, sau gáy và trên lưng, sức khỏe rất kém, phải thở bằng máy hỗ trợ. Cháu Trang cũng phải may bốn mũi ở các vết thương. Cùng ngày 18-04, tên chồng bạc ác Nguyễn Văn Bi đã bị bắt. Ở trong đám tang, một người anh ruột của chị Nga nói với giọng uất nghẹn:
    - "Tôi đau lắm. Tôi làm công an thị xã vậy mà để em mình thì bị hành hung đến chết..."

    Các phóng viên hỏi anh không biết gì về việc em gái mình luôn luôn bị chồng bạo hành hay sao? Anh lắc đầu:
    - "Có, biết sơ sơ nhưng không rõ lắm. Tại vì nói chung phụ nữ ta thường có thói quen giấu nhẹm chuyện mình bị chồng hành hạ. Họ sợ mang tiếng, hơn nữa cũng sợ làm buồn lòng người thân nên cứ âm thầm chịu đựng. Nếu em tôi nói cho tôi biết thì thằng cha đó khó mà đầy đọa được em tôi...";
    - "Thế còn các đoàn thể, như Hội Phụ Nữ hoặc chính quyền địa phương chẳng hạn?";
    - "Đoàn thể hả? Tôi cũng là nhân viên nhà nước nhưng tôi nói thật, các đoàn thể hay chính quyền địa phương thì chỉ có mỗi một điệp khúc:
    - "Có ai báo cáo đâu mà tụi tôi biết..." Đấy, rồi các anh coi, đoàn thể chẳng ai có trách nhiệm gì cả", và anh nói thêm:
    - "Thằng cha đó đã 56 tuổi, nó đánh chết em gái tôi chỉ vì chuyện một con mèo..."
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  3. #3
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Bệnh viện lớn Hà Nội cũng "hành" bệnh nhân!

    Thưa quý bạn, trước đây, trong bài "Hành!" tôi đã kể hầu quý bạn chuyện Bệnh viện Rạch Giá "hành" em Phan Cẩm Nhàn, học sinh, 14 tuổi, con của vợ chồng anh Phan Trường An ở ấp Thạnh Tây A, tổ 10, xã Đông Thạnh, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang, ĐT số 0978411381.

    Cháu Nhàn đi học bằng xe đạp, bị ngã gãy đùi phía trên đầu gối, trường hợp này thật ra chữa cũng dễ, không có gì là nguy hiểm. Nhưng Bệnh viện Rạch Giá "hành" nó, bó bột mà không thèm xếp đặt lại các mảnh xương, rồi cứ để như thế suốt một tháng rưỡi khiến nó đau nhức, kêu khóc khủng khiếp. Đến lúc thấy cả cái đùi nó sưng tấy, bầm tím, bấy giờ người ta mới quýnh, cho giấy giới thiệu lên chữa tại Bệnh viện A7 ở đường Nguyễn Trãi, Sài Gòn. Bệnh viện A7 cho biết nó đã bị hoại thư, phải cắt từ háng trở xuống chứ nếu chỉ cắt bên dưới sẽ lây sang chân bên kia.

    Gia đình anh Phan Trường An nghèo lắm, đến xin được của chị Dung một triệu bảy, rồi chị Dung báo cho tôi biết để giúp đỡ nó, vì vậy tiền bác sĩ và tiền thuốc men tương đối tạm ổn. Rồi đùng một cái, người chị tên Phan Cẩm Vẹn, 21 tuổi, đang làm công nhân thợ may tại Biên Hòa, nghe tin em bị cưa chân tới háng, kêu rú lên một tiếng, ngã lăn xuống đất, phải đem đi Bệnh viện Biên Hòa cứu cấp rồi đem lên Bệnh viện Chợ Rẫy.

    Bệnh viện Chợ Rẫy ra sức cứu chữa nhưng cho biết Vẹn đã bị tâm thần, phải đưa tới Bệnh viện Nhiệt Đới tức chi nhánh của Bệnh viện tâm thần Chợ Quán. Như vậy, Bệnh viện Rạch Giá hành một đứa hóa hành hai đứa. Hiện nay, em Nhàn " đứa em " tuy đã chống nạng đi được nhưng phần xương mông còn lại đã biến thành ung thư và sẽ lan sang chân bên kia, mỗi lần hóa trị tốn tới mấy triệu bạc mà nhà thì nghèo, tình trạng hết sức nan giải. Còn Cẩm Vẹn " đứa chị " đã bớt tâm thần nhưng ngơ ngơ ngáo ngáo, suốt ngày không nói một tiếng, để đâu quên đó, chẳng biết làm ăn gì cả. Trong khi đó, anh Trường An hồi trước bị bệnh phổi, bác sĩ bảo phải cắt nửa lá phổi thì mới sống được. Sau khi sự việc xảy ra, gia đình kiệt quệ, anh không còn tiền chữa chạy bệnh tình của mình nên bây giờ bệnh lại càng nặng, người cứ gầy rộc, chắc cũng khó sống.

    Tôi nghe, trong một trận banh, nếu một cầu thủ nào đó mà đá được hai trái vào gôn đối phương thì tiếng Pháp kêu là cú "đúp" (coup double), bảnh lắm. Còn nếu đá được tới 3 trái, tiếng Anh kêu là "hát-trích" (hattrick), lại càng bảnh nữa, cầu thủ quốc tế cũng ít khi làm được như vậy. Quý vị thấy Rạch Giá là một tỉnh nhỏ, Bệnh viện Rạch Giá thân yêu của chúng ta làm ăn cẩu thả, lười biếng, "chơi" một phát lập ngay được cú "hattrick" khiến cả gia đình anh Trường An khốn đốn, việc này các cầu thủ quốc tế cũng không bằng, rất đáng ghi vào sách kỷ lục Guiness. Cách đây 2 năm, chị Nguyễn Thị Mùa, vợ của anh Nguyễn Văn Được ở thị trấn Sông Cầu tỉnh Phú Yên, có bầu đứa con thứ ba, đứa trẻ khá lớn (4 kg) nên sanh hơi khó. Nếu ở Bệnh viện Từ Dũ Sài Gòn thì người ta dùng máy hút, hút cái một dễ như ăn cơm nhưng ở Sông Cầu, không có máy hút, người ta bèn mổ. Ừ, thì mổ cũng được, chẳng sao, nhưng khốn nỗi sau khi mổ xong, các vị "lang băm như ác tặc" đáng kính của chúng ta lại muốn lập thành tích đối với nhà nước về mặt kế hoạch hóa gia đình, nhân đó bèn cắt phăng ngay hai ống dẫn trứng và dạ con của chị Mùa đi. Đến lúc khâu lại, họ khâu lộn, khâu trúng ống dẫn tiểu thành thử suốt mấy ngày liền, nước tiểu tiết ra làm bụng chị Mùa chướng lên, đau nhức, họ phải chở lên Bệnh viện Tuy Hòa điều trị.

    Bệnh viện Tuy Hòa cắt ống dẫn tiểu đi, thay bằng ống nhựa nhưng lúc khâu thành bụng lại vô tình chọc thủng ruột già, bụng lại chướng lên do phân và các vi sinh vật thấm ra làm nhiễm trùng các cơ quan bên trong ổ bụng. Không làm sao được, họ bèn đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy ở Sài Gòn mổ lại nhưng chẳng ai bồi thường cho vợ chồng anh Được một đồng nào cả. Từ đó đến nay, chị Mùa đã bị mổ đi mổ lại tổng cộng là 7 lần rồi, từ ống dẫn tiểu cho tới hậu môn đều thay bằng ống nhựa, gia sản bán sạch bách chẳng còn cái gì, sự sống chỉ toàn nhờ vào lòng hảo tâm của các độc giả trong và ngoài nước. Đến nay chị vẫn còn yếu, cứ đến ngày hẹn lại phải trở vào Bệnh viện Chợ Rẫy khám lại. Chị ở Bệnh viện Chợ Rẫy nhiều đến nỗi đứa con thứ ba mới sinh ra (cũng con gái) ở Phú Yên với bà ngoại, nhà nghèo, không có sữa, ốm tong ốm teo, nay đã 2 tuổi, "quen" bà ngoại nhiều hơn quen mẹ.

    Hồi nào giờ, tôi vẫn tưởng Rạch Giá, Phú Yên là những tỉnh nhỏ nên người ta làm ăn tầm bậy tầm bạ như vậy. Té ra một thành phố lớn như Hà Nội thì cũng thế thôi. Bây giờ tôi xin kể cho quý vị nghe chuyện của nghệ sĩ Hồng Sơn, một diễn viên điện ảnh rất nổi tiếng tại Hà Nội, trong nước hễ nghe nói đến Hồng Sơn thì ai cũng biết. Đã vậy, Bệnh viện của Đại học Y khoa Hà Nội là một bệnh viện hết sức uy tín, Hồng Sơn lại là bạn của một bác sĩ làm phó giám đốc bệnh viện này nên Hồng Sơn đến điều trị tại đấy sau khi bị tai nạn, và anh đã may mắn thoát chết trong gang tấc do bị dùng thuốc dỏm, nẹp dỏm, ốc vít dỏm... của Tàu sản xuất, chất lượng còn thua bù loong Chợ Lớn ngày xưa... Đây, xin mời quý vị đọc.

    Sau vụ tai nạn do xe lạc tay lái ở Lạng Sơn ngày 27-12-2008, Hồng Sơn được vợ con đưa về tầng 4, tiệm áo cưới Thu Hương số 2 phố Cửa Nam, để tiện chăm sóc. Anh khoe rằng tình hình sức khỏe của mình đã đỡ nhiều, mươi hôm nữa bắt đầu tập đi lại. Cô bé cùng bị tai nạn với anh cũng đã bắt đầu tập đi nhưng một chân chưa có cảm giác.
    Hồng Sơn cho biết lẽ ra anh đã đi được nhưng do nẹp và các ốc vít dỏm bị gãy nên phải vào viện mổ lần thứ hai. Việc đi lại vì thế bị chậm mất hai ba tháng.
    - "Khi nghe tin mình bị tai nạn, đạo diễn Duy Thanh vội vã liên hệ với Bệnh viện Đại học Y để chuyển mình về cấp cứu. Viện phó ở đây lại là bạn mình nên ai cũng tin tưởng. Chẳng ngờ người ta tống nẹp, ốc vít Tàu cho mình nhưng bán với cái giá đắt nhất của nẹp nhập ngoại. Hôm mổ lại mình còn sốc tưởng chết, tim ngừng đập do bị tiêm nhầm thuốc. Ông bác sĩ gây mê trong bệnh viện bảo những trường hợp như thế 200 người thì chết 199, ơn giời mình còn sống. Cũng là do cái số mình chưa đến lúc chết. Bệnh viện đền bù một trăm triệu đồng và yêu cầu mình không được kiện cáo, ngoài ra sẽ bảo lãnh miễn phí hai chân" - Hồng Sơn cười chua chát nhìn xuống đôi chân gầy tong teo trong ống quần đùi, được che bằng chiếc chăn mỏng.

    Anh Dỏ trong phim "Ma Làng" (tức diễn viên Hồng Sơn - ĐD) còn tự trào rằng, trải qua bao nhiêu sự thử thách, cợt đùa của số phận, cái thay đổi nhất trong con người anh là... có sắt ở hai đùi. Anh tự nhận là người vận kém. Năm nay, cũng chính là năm hạn lớn trong đời anh, cái hạn tuổi 53 theo quan niệm dân gian. Trước đây, anh không tin vào số nhưng bây giờ ngẫm lại những sự việc trong đời, buộc phải tin. Cô con gái thương bố, hằng tháng đều đi chùa cầu Phật cho bố mau lành bệnh.

    Hồng Sơn hóm hỉnh khoe, Phạm Ngọc Tiến đang đòi viết kịch bản phim dựa trên cuộc đời anh: "Hôm Tiến đến thăm, nghe mình kể chuyện đi mổ lại, suýt chết thêm lần nữa, nó bèn xúi mình kể để nó viết thành phim. Cuộc đời mình nếu có thể dựng thành phim được thì cũng hay, phim một tập thì đi dự giải, phim nhiều tập thì sẽ hấp dẫn khán giả truyền hình".

    Từ ngày anh chuyển về tĩnh dưỡng ở cửa hàng của vợ (tức diễn viên Thu Hương), hai người có nhiều phút hàn huyên, cùng bàn về đám cưới của cô con gái. Khi nhắc đến con, giọng Hồng Sơn sôi nổi hẳn lên: "Con gái mình ngày 10-05-2009 sắp tới sẽ lấy chồng, một anh chàng kỹ sư xây dựng. Làm bố nhưng mình không thể tròn trách nhiệm lo toan việc lớn cho con, toàn con gái tự chuẩn bị rồi về nói với bố. Con gái mình rất bản lĩnh, đám cưới của nó chắc mình sẽ ngồi xe lăn thôi".

    Từng rất giàu, có quán bar, bây giờ khi bước qua nửa cuộc đời lại tay trắng, nhiều người hỏi anh có tiếc không, anh nói không tiếc, nó đi theo đúng dòng đời của anh. Ở tuổi này, anh cũng không còn nhiều ước mơ. Anh bảo: "Ước mơ song hành với tuổi trẻ. Người sắp lên lão như mình đâu còn mơ ước, chỉ mong sống hài hòa, ổn định. Làm sao hai cái chân khỏi để tiếp tục đi đóng phim là vui rồi. Cuộc đời có những cái mơ ước không bao giờ thành hiện thực nên cứ để mọi thứ tự nhiên thôi. Bao giờ chân lành, mình sẽ đi tìm địa điểm mở quán café nhỏ, ngoài giờ làm phim thì bán café. Mình đã dành dụm được đủ tiền rồi".

    Tai nạn xảy ra khi Hồng Sơn lên Lạng Sơn đóng phim "Không Chuyên Án" cho Duy Thanh. Sau phẫu thuật lần một anh lại phải đóng tiếp phim, đạo diễn sửa lại kịch bản, cho phép anh ngồi xe lăn. Đến lần phẫu thuật thứ hai anh đành bỏ dở khi vai diễn của anh chỉ còn một ngày quay, Duy Thanh đành nhồi lời của anh vào vai thằng đệ tử.
    Trước khi tai nạn, Hồng Sơn nhận được rất nhiều lời mời đóng phim. Ở ngoài đời, nhìn anh rất hiền nhưng các đạo diễn lại hay mời anh vào vai gian ác. Hồng Sơn cười khùng khục, tự nhận xét: "Chắc hẳn mặt mình càng ngày càng phản diện nên phải chuyển sang đóng những vai ác như thế".

    Hiện Hồng Sơn đang mong bình phục để theo đoàn phim của đạo diễn Thanh Vân vào Huế làm phim "Lều Chõng", tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ngô Tất Tố. Anh cho biết ngay từ khi mới mổ, đạo diễn Đức Việt cũng chờ anh khỏi để vào vai trong bộ phim nhựa về hip hop sẽ ra mắt Tết năm 2010.

    Tuy mê nghiệp diễn nhưng Hồng Sơn tỏ ra dửng dưng với các giải thưởng, danh hiệu. "Mình chẳng cần giải thưởng. Người ta bảo mình nộp đơn để được phong tặng nghệ sĩ ưu tú mình cũng chả thiết. Nhiều đứa phải chạy vạy khổ thân lắm, không được thì cay cú. Danh hiệu bây giờ dỏm nhiều, nẹp sắt và ốc vít còn dỏm nữa là. Quan trọng nhất trong đời là sống chân thành, trung thực," nói đến đây anh hạ thấp giọng tự thú, "Mình cũng đã từng có lúc không trung thực đấy, ngày xưa nói dối là nghiện để đi vay tiền bạn bè!"

    Đoàn Dự
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts