Bệnh viện lớn Hà Nội cũng "hành" bệnh nhân!
Thưa quý bạn, trước đây, trong bài "Hành!" tôi đã kể hầu quý bạn chuyện Bệnh viện Rạch Giá "hành" em Phan Cẩm Nhàn, học sinh, 14 tuổi, con của vợ chồng anh Phan Trường An ở ấp Thạnh Tây A, tổ 10, xã Đông Thạnh, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang, ĐT số 0978411381.
Cháu Nhàn đi học bằng xe đạp, bị ngã gãy đùi phía trên đầu gối, trường hợp này thật ra chữa cũng dễ, không có gì là nguy hiểm. Nhưng Bệnh viện Rạch Giá "hành" nó, bó bột mà không thèm xếp đặt lại các mảnh xương, rồi cứ để như thế suốt một tháng rưỡi khiến nó đau nhức, kêu khóc khủng khiếp. Đến lúc thấy cả cái đùi nó sưng tấy, bầm tím, bấy giờ người ta mới quýnh, cho giấy giới thiệu lên chữa tại Bệnh viện A7 ở đường Nguyễn Trãi, Sài Gòn. Bệnh viện A7 cho biết nó đã bị hoại thư, phải cắt từ háng trở xuống chứ nếu chỉ cắt bên dưới sẽ lây sang chân bên kia.
Gia đình anh Phan Trường An nghèo lắm, đến xin được của chị Dung một triệu bảy, rồi chị Dung báo cho tôi biết để giúp đỡ nó, vì vậy tiền bác sĩ và tiền thuốc men tương đối tạm ổn. Rồi đùng một cái, người chị tên Phan Cẩm Vẹn, 21 tuổi, đang làm công nhân thợ may tại Biên Hòa, nghe tin em bị cưa chân tới háng, kêu rú lên một tiếng, ngã lăn xuống đất, phải đem đi Bệnh viện Biên Hòa cứu cấp rồi đem lên Bệnh viện Chợ Rẫy.
Bệnh viện Chợ Rẫy ra sức cứu chữa nhưng cho biết Vẹn đã bị tâm thần, phải đưa tới Bệnh viện Nhiệt Đới tức chi nhánh của Bệnh viện tâm thần Chợ Quán. Như vậy, Bệnh viện Rạch Giá hành một đứa hóa hành hai đứa. Hiện nay, em Nhàn " đứa em " tuy đã chống nạng đi được nhưng phần xương mông còn lại đã biến thành ung thư và sẽ lan sang chân bên kia, mỗi lần hóa trị tốn tới mấy triệu bạc mà nhà thì nghèo, tình trạng hết sức nan giải. Còn Cẩm Vẹn " đứa chị " đã bớt tâm thần nhưng ngơ ngơ ngáo ngáo, suốt ngày không nói một tiếng, để đâu quên đó, chẳng biết làm ăn gì cả. Trong khi đó, anh Trường An hồi trước bị bệnh phổi, bác sĩ bảo phải cắt nửa lá phổi thì mới sống được. Sau khi sự việc xảy ra, gia đình kiệt quệ, anh không còn tiền chữa chạy bệnh tình của mình nên bây giờ bệnh lại càng nặng, người cứ gầy rộc, chắc cũng khó sống.
Tôi nghe, trong một trận banh, nếu một cầu thủ nào đó mà đá được hai trái vào gôn đối phương thì tiếng Pháp kêu là cú "đúp" (coup double), bảnh lắm. Còn nếu đá được tới 3 trái, tiếng Anh kêu là "hát-trích" (hattrick), lại càng bảnh nữa, cầu thủ quốc tế cũng ít khi làm được như vậy. Quý vị thấy Rạch Giá là một tỉnh nhỏ, Bệnh viện Rạch Giá thân yêu của chúng ta làm ăn cẩu thả, lười biếng, "chơi" một phát lập ngay được cú "hattrick" khiến cả gia đình anh Trường An khốn đốn, việc này các cầu thủ quốc tế cũng không bằng, rất đáng ghi vào sách kỷ lục Guiness. Cách đây 2 năm, chị Nguyễn Thị Mùa, vợ của anh Nguyễn Văn Được ở thị trấn Sông Cầu tỉnh Phú Yên, có bầu đứa con thứ ba, đứa trẻ khá lớn (4 kg) nên sanh hơi khó. Nếu ở Bệnh viện Từ Dũ Sài Gòn thì người ta dùng máy hút, hút cái một dễ như ăn cơm nhưng ở Sông Cầu, không có máy hút, người ta bèn mổ. Ừ, thì mổ cũng được, chẳng sao, nhưng khốn nỗi sau khi mổ xong, các vị "lang băm như ác tặc" đáng kính của chúng ta lại muốn lập thành tích đối với nhà nước về mặt kế hoạch hóa gia đình, nhân đó bèn cắt phăng ngay hai ống dẫn trứng và dạ con của chị Mùa đi. Đến lúc khâu lại, họ khâu lộn, khâu trúng ống dẫn tiểu thành thử suốt mấy ngày liền, nước tiểu tiết ra làm bụng chị Mùa chướng lên, đau nhức, họ phải chở lên Bệnh viện Tuy Hòa điều trị.
Bệnh viện Tuy Hòa cắt ống dẫn tiểu đi, thay bằng ống nhựa nhưng lúc khâu thành bụng lại vô tình chọc thủng ruột già, bụng lại chướng lên do phân và các vi sinh vật thấm ra làm nhiễm trùng các cơ quan bên trong ổ bụng. Không làm sao được, họ bèn đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy ở Sài Gòn mổ lại nhưng chẳng ai bồi thường cho vợ chồng anh Được một đồng nào cả. Từ đó đến nay, chị Mùa đã bị mổ đi mổ lại tổng cộng là 7 lần rồi, từ ống dẫn tiểu cho tới hậu môn đều thay bằng ống nhựa, gia sản bán sạch bách chẳng còn cái gì, sự sống chỉ toàn nhờ vào lòng hảo tâm của các độc giả trong và ngoài nước. Đến nay chị vẫn còn yếu, cứ đến ngày hẹn lại phải trở vào Bệnh viện Chợ Rẫy khám lại. Chị ở Bệnh viện Chợ Rẫy nhiều đến nỗi đứa con thứ ba mới sinh ra (cũng con gái) ở Phú Yên với bà ngoại, nhà nghèo, không có sữa, ốm tong ốm teo, nay đã 2 tuổi, "quen" bà ngoại nhiều hơn quen mẹ.
Hồi nào giờ, tôi vẫn tưởng Rạch Giá, Phú Yên là những tỉnh nhỏ nên người ta làm ăn tầm bậy tầm bạ như vậy. Té ra một thành phố lớn như Hà Nội thì cũng thế thôi. Bây giờ tôi xin kể cho quý vị nghe chuyện của nghệ sĩ Hồng Sơn, một diễn viên điện ảnh rất nổi tiếng tại Hà Nội, trong nước hễ nghe nói đến Hồng Sơn thì ai cũng biết. Đã vậy, Bệnh viện của Đại học Y khoa Hà Nội là một bệnh viện hết sức uy tín, Hồng Sơn lại là bạn của một bác sĩ làm phó giám đốc bệnh viện này nên Hồng Sơn đến điều trị tại đấy sau khi bị tai nạn, và anh đã may mắn thoát chết trong gang tấc do bị dùng thuốc dỏm, nẹp dỏm, ốc vít dỏm... của Tàu sản xuất, chất lượng còn thua bù loong Chợ Lớn ngày xưa... Đây, xin mời quý vị đọc.
Sau vụ tai nạn do xe lạc tay lái ở Lạng Sơn ngày 27-12-2008, Hồng Sơn được vợ con đưa về tầng 4, tiệm áo cưới Thu Hương số 2 phố Cửa Nam, để tiện chăm sóc. Anh khoe rằng tình hình sức khỏe của mình đã đỡ nhiều, mươi hôm nữa bắt đầu tập đi lại. Cô bé cùng bị tai nạn với anh cũng đã bắt đầu tập đi nhưng một chân chưa có cảm giác.
Hồng Sơn cho biết lẽ ra anh đã đi được nhưng do nẹp và các ốc vít dỏm bị gãy nên phải vào viện mổ lần thứ hai. Việc đi lại vì thế bị chậm mất hai ba tháng.
- "Khi nghe tin mình bị tai nạn, đạo diễn Duy Thanh vội vã liên hệ với Bệnh viện Đại học Y để chuyển mình về cấp cứu. Viện phó ở đây lại là bạn mình nên ai cũng tin tưởng. Chẳng ngờ người ta tống nẹp, ốc vít Tàu cho mình nhưng bán với cái giá đắt nhất của nẹp nhập ngoại. Hôm mổ lại mình còn sốc tưởng chết, tim ngừng đập do bị tiêm nhầm thuốc. Ông bác sĩ gây mê trong bệnh viện bảo những trường hợp như thế 200 người thì chết 199, ơn giời mình còn sống. Cũng là do cái số mình chưa đến lúc chết. Bệnh viện đền bù một trăm triệu đồng và yêu cầu mình không được kiện cáo, ngoài ra sẽ bảo lãnh miễn phí hai chân" - Hồng Sơn cười chua chát nhìn xuống đôi chân gầy tong teo trong ống quần đùi, được che bằng chiếc chăn mỏng.
Anh Dỏ trong phim "Ma Làng" (tức diễn viên Hồng Sơn - ĐD) còn tự trào rằng, trải qua bao nhiêu sự thử thách, cợt đùa của số phận, cái thay đổi nhất trong con người anh là... có sắt ở hai đùi. Anh tự nhận là người vận kém. Năm nay, cũng chính là năm hạn lớn trong đời anh, cái hạn tuổi 53 theo quan niệm dân gian. Trước đây, anh không tin vào số nhưng bây giờ ngẫm lại những sự việc trong đời, buộc phải tin. Cô con gái thương bố, hằng tháng đều đi chùa cầu Phật cho bố mau lành bệnh.
Hồng Sơn hóm hỉnh khoe, Phạm Ngọc Tiến đang đòi viết kịch bản phim dựa trên cuộc đời anh: "Hôm Tiến đến thăm, nghe mình kể chuyện đi mổ lại, suýt chết thêm lần nữa, nó bèn xúi mình kể để nó viết thành phim. Cuộc đời mình nếu có thể dựng thành phim được thì cũng hay, phim một tập thì đi dự giải, phim nhiều tập thì sẽ hấp dẫn khán giả truyền hình".
Từ ngày anh chuyển về tĩnh dưỡng ở cửa hàng của vợ (tức diễn viên Thu Hương), hai người có nhiều phút hàn huyên, cùng bàn về đám cưới của cô con gái. Khi nhắc đến con, giọng Hồng Sơn sôi nổi hẳn lên: "Con gái mình ngày 10-05-2009 sắp tới sẽ lấy chồng, một anh chàng kỹ sư xây dựng. Làm bố nhưng mình không thể tròn trách nhiệm lo toan việc lớn cho con, toàn con gái tự chuẩn bị rồi về nói với bố. Con gái mình rất bản lĩnh, đám cưới của nó chắc mình sẽ ngồi xe lăn thôi".
Từng rất giàu, có quán bar, bây giờ khi bước qua nửa cuộc đời lại tay trắng, nhiều người hỏi anh có tiếc không, anh nói không tiếc, nó đi theo đúng dòng đời của anh. Ở tuổi này, anh cũng không còn nhiều ước mơ. Anh bảo: "Ước mơ song hành với tuổi trẻ. Người sắp lên lão như mình đâu còn mơ ước, chỉ mong sống hài hòa, ổn định. Làm sao hai cái chân khỏi để tiếp tục đi đóng phim là vui rồi. Cuộc đời có những cái mơ ước không bao giờ thành hiện thực nên cứ để mọi thứ tự nhiên thôi. Bao giờ chân lành, mình sẽ đi tìm địa điểm mở quán café nhỏ, ngoài giờ làm phim thì bán café. Mình đã dành dụm được đủ tiền rồi".
Tai nạn xảy ra khi Hồng Sơn lên Lạng Sơn đóng phim "Không Chuyên Án" cho Duy Thanh. Sau phẫu thuật lần một anh lại phải đóng tiếp phim, đạo diễn sửa lại kịch bản, cho phép anh ngồi xe lăn. Đến lần phẫu thuật thứ hai anh đành bỏ dở khi vai diễn của anh chỉ còn một ngày quay, Duy Thanh đành nhồi lời của anh vào vai thằng đệ tử.
Trước khi tai nạn, Hồng Sơn nhận được rất nhiều lời mời đóng phim. Ở ngoài đời, nhìn anh rất hiền nhưng các đạo diễn lại hay mời anh vào vai gian ác. Hồng Sơn cười khùng khục, tự nhận xét: "Chắc hẳn mặt mình càng ngày càng phản diện nên phải chuyển sang đóng những vai ác như thế".
Hiện Hồng Sơn đang mong bình phục để theo đoàn phim của đạo diễn Thanh Vân vào Huế làm phim "Lều Chõng", tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ngô Tất Tố. Anh cho biết ngay từ khi mới mổ, đạo diễn Đức Việt cũng chờ anh khỏi để vào vai trong bộ phim nhựa về hip hop sẽ ra mắt Tết năm 2010.
Tuy mê nghiệp diễn nhưng Hồng Sơn tỏ ra dửng dưng với các giải thưởng, danh hiệu. "Mình chẳng cần giải thưởng. Người ta bảo mình nộp đơn để được phong tặng nghệ sĩ ưu tú mình cũng chả thiết. Nhiều đứa phải chạy vạy khổ thân lắm, không được thì cay cú. Danh hiệu bây giờ dỏm nhiều, nẹp sắt và ốc vít còn dỏm nữa là. Quan trọng nhất trong đời là sống chân thành, trung thực," nói đến đây anh hạ thấp giọng tự thú, "Mình cũng đã từng có lúc không trung thực đấy, ngày xưa nói dối là nghiện để đi vay tiền bạn bè!"
Đoàn Dự