+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Ðề tài: Tình Yêu…

  1. #1
    Tham gia ngày
    Jan 2009
    Tuổi
    35
    Bài gởi
    61
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Tình Yêu…

    TÌNH YÊU…

    Có những lúc đi một mình trên con đường quen thuộc, chỉ để miên man nhớ lại những kỉ niệm đa qua. Có người đa nói rằng: “Tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt dần đi”. Có lẽ đúng như thế, thời gian trôi qua thật nhanh, ta giật mình vì đa đánh mất nhiều điều rất đẹp của ngày cũ. Nhưng cũng có lúc ta thấy thời gian chẳng có mấy ý nghĩa, hiện tại đôi lúc vẫn bị che lấp đi bởi quá khứ, vì những kỷ niệm đó luôn ở trong lòng, dường như mới chỉ hôm qua, kỉ niệm về tình yêu
    .

    Con đường dài bỗng có cảm giác trở nên ngắn hơn, cũng giống như những cảm xúc vừa vụt đến lại vụt đi ngay. Nhiềulúc muốn dậy thật sớm, để đón chờ những tia nắng trongtrẻo của ngày mới, hay cũng muốn thức thật khuya, để nghenhững tiếng hát của cơn mưa đêm, để thấy hết được nhữngcảm xúc, kỷ niệm ta đã trải qua, để thấy rằng mình cũng giống như bao người: đều là nô lệ của tình yêu!

    Tình yêu thật kì lạ, tình yêu làm con tim ta xốn xang, mang lại cho ta những dấu ấn kì diệu trong trái tim nhưng cũng sẵn sàng để lại trong trái tim ta những vết cứa xót xa. Tình yêu mang đến cho ta một nguồn sức sống mới trong những lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, nhưng cũng có thể làm ta sụp đổ bất cứ lúc nào. Dù có là người mạnh mẽ, yếu đuối, ai cũng trải qua những cảm giác hạnh phúc, nhớ
    nhung, đau khổ và dằn vặt khi yêu. Con người ta cũng thật kì lạ, cứ phải trải qua những mất mát, khổ đau mới cảm nhận được hết giá trị của niềm vui, niềm hạnh phúc. Những lúc ấy, họ mới biết được trong cuộc đời điều gì là đáng quý. Có những con người đi qua cuộc đời ta đa để lại biết bao ấn tượng sâu đậm, để khi họ cất bước đi rồi ta mới cảm thấy trống trải biết bao.

    Đôi khi vẫn ước được nhìn lại cử chỉ ấy, cái cử chỉ rất ngố mà lại rất đáng yêu, sao bỗng thèm nghe một lời trách móc, một cái lườm nguýt hay chỉ là một cú véo đau nhói vào mạng sườn khiến ta cười vang. Cũng thèm nữa, thèm một nụ cười, hay được ngửi lại một mùi thơm nhè nhè từ bàn tay. Ta đa cố quên hết đi để trở lại với cuộc sống đời thường, lấy những công việc khác để che bớt đi cảm giác nhớ nhung. Nhưng thật sự, gương mặt ấy, giọng nói ấy thì có thể quên, nhưng những cảm xúc mà tình yêu đó mang lại thì còn mãi. Để rồi mỗi khi được nghe, dù chỉ là một lời tâm sự, một câu nói vu vơ, hay một nụ cười hạnh phúc của ai đó về một tình yêu, thì ta lại thấy xuyến xao khi những cảm xúc đó lạitrở về. Tình yêu kỳ lạ và con người cũng kỳ lạ, chẳng vậy mà bất cứ ai cũng muốn yêu và được yêu.

    post:kienbinh_hbu

  2. #2
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default

    Sợi dây tình yêu

    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

    Phật dừng lại, hỏi nhện:
    - "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi:
    - "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

    Nhện suy ngẫm, rồi đáp:
    - "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện:
    - "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

    Nhện nói:
    - "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

    Phật bảo:
    - "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi:
    - "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật:
    - "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."


    - "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

    Châu Nhi nói với Cam Lộc:
    - "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi:
    - "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng:
    - "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi:
    - "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật:
    - "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

    P/S : Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

    Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...


    Sưu Tầm

  3. #3
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default Tình yêu - Lối sống

    Tình yêu - Lối sống

    Thử định nghĩa tình yêu đẹp

    Tình yêu đẹp là khi hai người tự nguyện đến với nhau. Từ những quan sát của mình và sau khi đọc các bài viết tham dự diễn đàn
    - “Tình yêu đẹp - có còn không?”, tôi mạo muội đưa ra định nghĩa về tình yêu đẹp, rất mong các bạn cùng góp ý và trao đổi.

    Theo tôi, điều kiện cần của một tình yêu đẹp là:

    Hai người tự nguyện đến với nhau, yêu thương, quí mến nhau vì chính nét đẹp ở bản thân con người họ - mà quan trọng là nét đẹp tâm hồn, chứ không phải vì những yếu tố khác (bố mẹ có chức quyền, gia đình giàu có…). Sự hấp dẫn về mặt hình thể cũng cần có, nhưng không phải là điều quan trọng nhất.

    Đôi khi, một cái mũi hếch xinh xinh, lúm đồng tiền sâu hút bên má, làn môi phụng phịu, cái nhíu mắt tinh nghịch… cũng đủ làm nên nét quyến rũ khác biệt ở mỗi người. Về lâu dài, vẻ đẹp hình thể sẽ giảm dần cùng với tuổi tác và sức khỏe. Do vậy mà vẻ đẹp tâm hồn có ý nghĩa hơn nhiều.

    Một tình yêu đẹp là hai người đều yêu nhau, đều thấy bên kia có nét hấp dẫn mình. Tình yêu đẹp tuyệt nhiên không phải là tình đơn phương, không phải là “cưa mãi rồi cũng phải đổ”, càng không phải là kết quả của “công cuộc chăng lưới”. Tất nhiên, không nhất thiết phải là bên này yêu bên kia nhiều cũng như bên kia yêu bên này. Tình yêu với người này có thể đến chậm hơn với người kia. Nhưng cả hai, sau một quãng thời gian, hai người phải trở nên yêu thương, quyến luyến nhau, đó mới làm nên tình yêu đẹp.
    Một tình yêu đẹp cũng là khi hai người tôn trọng nhau, cùng vun đắp cho tình yêu chung. Tôn trọng là một điều kiện thiết yếu cho một tình yêu đẹp nói riêng và cho những tình cảm đẹp nói chung. Tôn trọng nhau cũng là không so sánh người mình yêu với những người khác. Có thể người mình yêu còn nhiều điều khiếm khuyết, nhưng cô/anh ấy có những nét đẹp riêng, khác biệt mà bất cứ ai khác không có.

    Tôn trọng nhau cũng là trau chuốt hơn về trang phục, lời nói, cử chỉ…, để khi đi bên cạnh mình, người mình yêu thấy tự hào về mình mà không bị lâm vào tình cảnh ngượng ngùng, xấu hổ với người khác về một cô/anh người yêu không biết ứng xử cho phải phép. Cái áo sexy kia “bắt mắt” thật đấy, nhưng nó chỉ làm vui mắt thiên hạ thôi, chứ nó không làm đẹp lòng anh con trai đi cạnh mình, chưa nói là làm anh ấy ngượng. Tiếng cười giòn giã kia vui tươi thật đấy, nhưng nó có khi lại trở thành vô duyên giữa một nơi cần sự trang nghiêm, tĩnh mịch…

    Tình yêu đẹp còn là ở chỗ hai người cùng nhau tạo dựng tương lai chung, biết điều chỉnh những việc làm, kế hoạch của mình với người kia và để có sự lựa chọn phù hợp nhất cho cả hai người. Cũng giống như câu danh ngôn Pháp:
    - “Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhìn theo một hướng”.

    Để “cùng nhìn theo một hướng” đòi hỏi phải có sự hi sinh, mà đôi khi nó là sự lựa chọn lớn lao về công việc tương lai, về chỗ làm… Nhưng thiết nghĩ, để vun vén cho một tình yêu đẹp, thì sự hi sinh ấy có ý nghĩa biết bao. Nhiều khi, người ta cho rằng “Anh/cô này yêu quá hóa dại, đang làm chỗ tốt như vậy lại đùng đùng bỏ đi theo người yêu vào nơi “khỉ ho, cò gáy”. Nói như thế, theo tôi thì chưa trọn nghĩa. Để có được tình yêu đẹp, người ta cũng cần hi sinh, đó đâu phải là biểu hiện của sự nhẹ dạ. Đã yêu thật lòng thì sá chi những điều khác?

    Còn điều kiện đủ của tình yêu đẹp là tình yêu ấy phải dẫn đến hôn nhân. Điều này nghe có vẻ cổ hủ, nhưng theo tôi thì khi đã yêu nhau thật sự, người ta đều muốn được về chung sống một nhà, được hằng ngày chăm sóc người mình yêu và nhất là được sinh những đứa con với người ấy. Đó cũng là một cái kết có hậu của tình yêu đẹp.

    Tôi nghĩ, tình yêu đẹp là một điều đáng quí và ngày nay tình yêu đẹp càng trở nên hiếm hơn. Vậy thì, các bạn trẻ đang yêu ơi, hãy gắng gìn giữ và vun vén tình yêu đẹp của mình nhé. Dù cuộc sống mưu sinh còn bộn bề khó khăn, dù cho có bao bất trắc xảy ra, hãy bảo vệ tình yêu đẹp của mình, bạn nhé. Hãy yêu người yêu mình “dù cho có không may nào lớn nhất xảy đến với người mình yêu”.

    Sưu Tầm

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts