+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/4 1 2 3 ... cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 33
  1. #1
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default hạt giống tâm hồn

    Hạt giống tâm hồn

    Khi bạn mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là bạn đang bắt đầu cuộc hành trình tự khẳng định mình để khám phá ý nghĩa cuộc sống và thực hiện mọi mục tiêu mong muốn của bản thân.thế nhưng-hành trình ấy k phải lúc nào cũng bằng phẳng,suôn sẻ như bạn nghĩ-mà có cả những trở ngại ,khó khăn.có những sự cố thất bại làm bạn mất niềm tin, tổn thương hay gục ngã tưởng chừng như không thể đứng lên được nữa, mọi ước mơ tốt đẹp dường như sụp đổ, bạn trở nên hụt hẫng, tuyệt vọng và mất niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống. Những lúc như thế bạn hãy nhớ đến hình ảnh cây trúc-chúng đã biết tự tin vươn mình lên sau những lúc oằn mình chịu giông bão và sau những lần như thế mầm non vẫn tiếp tục đâm chồi, lá xanh mướt và thân trúc trở nên vững vàng, cứng cáp hơn...
    Trong mỗi con người chúng ta ai cũng có một sức mạnh và niềm tin như cây trúc kia.

    Hãy biết nuôi dưỡng sức mạnh và đánh thức niềm tin-ngay cả trong những lúc thất bại và tuyệt vọng nhất -để thấy rằng cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước.
    bạn hãy hy vọng vào một ngày mai tươi sáng, một cuộc sống mới.

    Hãy cho mình một cơ hội, một khởi đầu mới để tiếp tục cuộc hành trình của mình bạn nhé!
    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......

  2. #2
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Yêu một người là khi bạn trân trọng món quà người ấy tặng dù món quà đó chẳng đáng giá bao nhiêu.
    Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng [hl]người ấy không chỉ thuộc về bạn mà còn thuộc về cả thế giới này, và dù thế thì người ấy vẫn quan trọng và ý nghĩa với bạn biết bao.
    Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng trước mặt nhau, bạn và người ấy luôn là chính bản thân mình.
    Yêu một người là khi bạn thức dậy vào ]mỗi buổi sáng bạn cảm thấy rất hạnh phúc vì mình có thêm một ngày nữa để yêu và được yêu
    Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người đó có ý nghĩa với bạn như một món quà của cuộc sống trao tặng. Và, món quà ấy muốn cùng bước đi bên cạnh bạn trọn cuộc đời này. Người ấy sẽ chia sẻ với bạn ngày và đêm, từ giấc ngủ đến những nỗi lo toan trong cuộc sống. Người ấy sẽ tìm thấy những bí mật trong bạn mà trên đời này chỉ có riêng hai người biết mà thôi. Và dù bạn có trốn đến tận phương trời nào thì người ấy cũng sẽ tìm ra bạn, để cho bạn một chỗ tựa an toàn vững chãi nhất với tất cả tình yêu thương độ lượng.

    Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng mỗi ngày, người ấy sẽ cho bạn nhiều điều mới lạ hơn. Người đó sẽ mỉm cười với bạn bằng nụ cười chân thật, nói với bạn bằng giọng nói ngọt ngào, nhìn bạn bằng ánh mắt trìu mến và chăm sóc bạn bằng những cử chỉ gần gũi, yêu thương.

    Bên cạnh bạn, người ấy sẽ biến những thứ tầm thường, nhỏ bé trở thành vĩ đại. Người ấy sẽ cùng bạn mở rộng cánh cửa đến một tương lai hạnh phúc… Bạn đã bao giờ yêu một người như thế chưa?

  3. #3
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    CHO BẠN VÀ CHO TÔI

    Tôi viết những dòng này cho bạn ,cho tôi và cho cả những người tôi chưa quen biết...Mỗi khi đau buồn hay bế tắc hãy nghỉ đến nhau, đến những người xung quanh -họ vẫn luôn bên cạnh bạn,vẫn cầu mong cho bạn đc tiếp thêm sức mạnh,đc bình an cả trong cuộc sống lẫn tâm hồn.vì thế hãy cố gắng để vượt lên bạn nhe!
    Những thất bại, chông gai dễ làm ta nản lòng, nhưng hãy giữ vững niềm tin dù bạn đang phải đối mặt với thất vọng, buồn đau.và hãy nhớ rằng trong mỗi chúng ta luôn có một sức mạnh tiềm ẩn.sức mạnhđó sẽ giúp ta vượt qua giông bão cuộc đời.
    Hãy sống và dám sống .đừng để nỗi buồn và sự tuyệt vọng chôn vùi mơ ước của bạn.không ai có đuợc cuộc sống hoàn hảo cả.

    Sau những lần thất bại, bạn sẽ thấy mình trưởng thành hơn .những người từng trải ,dũng cảm và yeu cuộc sống sẽ học được cách xoa dịu vết thương nhanh hơn.
    Đừng bao giờ để mình bị quật ngã trước những thất bại, mà hảy xem đó là bài học vô cùng quí giá, người ta không chịu thua khi bại trận mà chịu thua khi đầu hàng.

    Đôi khi những khó khăn, trở ngại lại rất cần thiết, vì nhờ đó chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn.nếu cuộc sống mà không có 1 thử thách nào, chúng ta có thể trở nên yếu đuối cả về thể xác lẫn tinh thần.
    Bạn không thể hiểu được giá trị của họ khi chưa có những năm tháng bất hạnh, khổ đau.

    Rồi cũng chỉ khi nỗi buồn ập đến ,nỗi cô đơn trống trải ,sự thiếu ắng bủa ây,bạn mới hiểu giá trị hp vốn có quanh mình.

    Vì thế ,nếu hôm qua ,hôm nay bạn muốn khóc vì 1 điều gì đó, vì 1 ai đó thì bạn cứ khóc đi, cứ buồn đi.để sau đó nụ cười của bạn sẽ tươi hơn, mỗi niềm vui dù nhỏ nhoi ,cũng sẽ đc nâng niu...
    Không ai muốn nõi buồn đau đến với mình ,nhưng nếu có nó và vượt qua được nó ,bạn mới nhận ra mình mạnh mẽ và yêu cuộc sống này biết bao!


    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......

  4. #4
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    ĐIỀU TÔI MUỐN BIẾT...


    TÔI K QUAN TÂM VIỆC BẠN LÀM GÌ ĐỂ KIẾM SỐNG
    Tôi chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì,và bạn có dám thực hiện ước vọng của trái tim mình không.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM BẠN BAO NHIÊU TUỔI
    Tôi chỉ muốn biết bạn có sống thực trong ty,có cuồng nhiệt với giấc mơ,và có dám dấn thân vào những phưu lưu của cuộc đời hay không.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM NGƯỜI NÀO LÀM BẠN TỔN THƯƠNG.
    Tôi chỉ muốn biết bạn đã chạm đến tận cùng vết thương của mình chưa, đã mở rộng lòng trước những phản trắc của cuộc đời chưa,hay bạn đang cố co mình lại và khép chặt cánh cửa của tâm hồn vì e ngại phải chạm đến nổi đau thêm một lần nữa.
    Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn lòng sẽ chia với nổi đau của người khác và nhìn thẳg vào nổi đau của riêng mình hay không,hay bạn đang cố gắng rối người và dối lòng rằng mình k hề biết đau.
    Tôi chỉ muốn biết bạn đã hoà mình vào niềm vui của người khác và sống trọn vẹn với niềm vui của mình hay chưa, hay bạn không dám nhảy múa ca hát dù lòng bạn rất muốn.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM CÂU CHUYỆN BẠN KỂ CÓ THẬT HAY KHÔNG
    Tôi chỉ biết bạn có dám làm người khác thất vọng khi sống thật với lòng mình hay không.
    Tôi chỉ muốn biét bạn có vững vàng bước tiếp con đường của mình và can đảm hứng chịu búa rìu dư luận hay không.
    Tôi chỉ muốn biết những lời nói ngọt ngào ,những cử chỉ ân cần của bạn có xuất phát từ con tim bạn hay không .
    Tôi chỉ muốn biết bạn có cảm thông với thất bại của người khác và đứng dậy được sau những thất bại của chính mình hay không.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM BẠN SỐNG Ở ĐÂU VÀ BẠN CÓ BAO NHIÊU TIỀN.
    Tôi chỉ muốn biết bạn có cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn khi từng ngày từng giờ trôi qua.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM BẠN LÀ AI VÀ BẠN TỪ ĐÂU ĐẾN.
    Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn sàng sát cánh bên những người thân yêu trong những giờ phút khó khăn và chia sẻ thật lòng.

    TÔI KHÔNG QUAN TÂM BẠN ĐÃ HỌC TRƯỜNG NÀO HAY HỌC VỚI AI.
    Tôi chỉ muốn biết sức mạnh nội tại nào có thể cứu sống bạn nếu tất cả sụp đổ.
    Tôi chỉ muốn biết bạn có thật lòng với những người mà bạn tiếp xúc hay dó chỉ là gặp gỡ cho qua những giờ khắc trống trải.

    TÔI CHỈ MUỐN BIẾT BẠN CÓ DÀNH GIÂY PHÚT NÀO ĐỂ ĐỐI DIỆN VỚI CHÍNH MÌNH MÀ SOI RỌI NHỮNG GÌ ĐÃ QUA KHÔNG?


    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......

  5. #5
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT
    Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống k phải là cái chết ,mà là sự lãng quên ...bị xem là hạt bụi sau những vòng hào quang rực rỡ.
    Là khi người bạn yêu nhất ...từ bỏ tấm chân tình của bạn để chạy theo những điều hư ảo.
    Là khi bạn bày tỏ nỗi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt.
    Là khi người bạn thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần.
    Là khi dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến bạn .cuộc sống vốn luôn đầy ắp những niềm đau, liệu có bao giờ độ lượng hơn. bao giờ mọi người mới biết quan tâm tới người khác và dành chút thời giờ cho người cần sự giúp đỡ.
    Chúng ta ai cũng có một vai diễn trên sàn diễn của cuộc đời, chúng ta phải có trách nhiệm với mọi người xung quanh, nói với họ rằng ta yêu mến họ.
    Nếu bạn không quan tâm tới người khác bạn sẽ không bị trừng phạt-đơn giản bạn chỉ bị lãng quên , hững hờ, lạnh nhạt như bạn đã từng đối với mọi người.



    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......

  6. #6
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    NGHỊCH LÝ CỦA CUỘC SỐNG


    Khi còn là một đứa trẻ ,tôi rất ghét mọi người gọi mình là trẻ con và mong lớn nhanh để trở thành người lớn.
    Khi trưởng thành đối diện với cuộc sống nhiều lo toan,đối phó với nhiều thử thách,phức tạp của cuộc sống , thì có lúc tôi ước mong được trở lại sống hồn nhiên như trẻ thơ.
    Có người thường làm việc bất kể ngày đêm để kiếm tiền .đến khi đã có nhiều tiền ,lại phải tốn rất nhiều tiền chỉ để đổi lấy sức khoẻ.
    Chúng ta luôn hoài niệm về quá khứ, lo lắng cho tương ai,song lại lãng quên hiện tại.
    Người giàu không phải là người có tất cả mà chính là người "cần" ít nhất .
    Chỉ cần vài giây ,bạn có thể làm tổn thương người yêu thương của mình .nhưng phải mất nhiều năm mới có thể xây lại đc mối quan hệ ấy.
    Người thực sự yêu bạn không nhất thiết là người luôn làm bạn vui lòng.người thật sự yêu bạn k hẳn đã bày tỏ cho bạn biết họ yêu bạn đến chừng nào.
    Cùng 1 sự việc nhưng 2 người khác nhau sẽ có cách nhìn khác nhau.
    Sẽ không là đủ nếu bạn chỉ tha thứ cho người khác mà không biết tha thứ cho chính bản thân mình.




    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......[/bigchar]

  7. #7
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Triết lý CHỢ CÁ trong cuộc sống

    Tất cả chúng ta đều mong đợi một mối quan hệ có thể đưa chúng ta ra khỏi sự cô đơn.
    Chúng ta mong đợi 1cuộc sống chung trong hôn nhân nhưng nó k đơn giản là hai cuộc sống cộg lại.
    Ta cần cảm nhận một loại hp đặc biệt giữa hai người.
    Ta thường nghĩ về bạn đời của mình như sau:

    -Một người để chia sẽ tư những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống :buổi hoàng hôn ,những bước đi chập chững đầu tiên của con hoặc một bài thơ hay ta tình cờ đọc được.
    -Một đôi vai để dựa vào và khóc khi mệt mỏi, tủi hờn;1 lời động viên hướng về tương lai tươi sáng hơn vào những lúc đánh mất niềm tin .
    -Một người bạn tốt trung thành và luôn là chỗ dựa tinh thần cho ta.
    -Một người biết cả những điều không tốt về ta nhưng vẫn yêu ta .
    -Một người để ta có thể nói tất cả những gì ta suy nghĩ mà không sợ bị đánh giá hoặc hiểu nhầm.

    Có một người tri kỷ là ước muốn chung của tất cả chúng ta .nhưng khi gặp được tri kỷ thì cũng chỉ là một vế của phương trình, ta là vế thứ hai và cách ta sống như thế nào cho cuộc hôn nhân ấy sẽ đưa ta đi tìm nghiệm.


    Ta đang lang thang trên con đường đi tìm hạnh phúc chân chính !!! Bên hiên nhà còn mỗi một nhành hoa......

  8. #8
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    OẰN MÌNH NHƯNG KHÔNG GỤC NGÃ

    Có những kỷ niệm tuổi thơ vẫn in đậm trong ký ức của tôi, đó là những buổi chiều đi dạo dọc bờ sông, ngồi hóng gió bên bờ đê tận hưởng cảm giác yên bình trong tĩnh lặng.tôi yêu vô cùng cảm giác ấy!tôi ngồi đó,bên dòng nước lững lờ trôi ,ngắm lká rơi êm đềm ,lắng nghe tiếng chim lích rích cùng những thanh âm xào xạc từ ngọn trúc xanh mướt.
    Tôi rất thích trúc, tôi thích cái cách ngọn trúc oằn mình dưới sức mạnh của gió ,nhưng rồi lại bật thẳng lên đầy kiêu hãnh như chưa từng xảy ra điều gì.bền bỉ và dẻo dai -đó là những gì tôi hình dung về ngọn trúc .với con người ,đó chính là sự bất khuất quật cường ,là nghị lực để luôn đứng dậy ,vượt qua nghịch cảnh.
    Đã bg bạn cảm thấy mình bỗng nhiên trống rỗng ? Có bao giờ bạn thấy mọi chuyện thật kinh khủng, thật tồi tệ, không thể chịu đựng nổi, không thể vượt qua? khi ấy, trong bạn là 1loạt những cảm xúc phức tạp ,u uất ,và bạn thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
    Đã bao giờ bạn như thế chưa? Nếu câu trả lời là có, xin chúc mừng bạn, vì bạn đã vượt qua những khó khăn ấy, để hiện nay tôi và bạn có thể chia sẽ với nhau.

    Cuộc đời là tổng thể của những niềm vui lẫn nổi buồn và hoài niệm những khoảnh khắc ấy hoà quyện, đan xen lẫn nhau, chẳng ai có thể sống 1 cuộc đời luôn ngập tràn niềm vui hay chỉ toàn nổi buồn.hãy hi vọng về 1 ngày mai tươi sáng ,đổi thay.mọi chuyện chưa hẳn đã tồi tệ như bạn từng nghĩ!
    Bạn có thể oằn mình để chấp nhận và chịu đựng tất cả những thất bại, khổ đau nhưng tuyệt đối không gục ngã!

  9. #9
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Phải chăng cuộc sống có quá nhiều thử thách?

    “Hầu hết mọi người đều nghĩ bản thân họ có thể gặp nhiều chuyện bất hạnh, chứ ít có ai chịu nghĩ mình có thể gặp nhiều điều may mắn, hạnh phúc.”
    Robert Anthony


    Sam có một tuổi thơ đầy bất hạnh. Cậu bé sống xa mẹ từ nhỏ nên thiếu vắng tình thương yêu của mẹ. Người cha thì luôn hành hạ cậu. Những năm tuổi trẻ của cậu, đất nước chìm trong chiến tranh. Mười tám tuổi, cậu phải lên đường nhập ngũ. Bây giờ, Sam đã bốn mươi tuổi, đã lập gia đình, và không liên lạc gì với cha mẹ của mình từ nhiều năm qua. Thế nhưng, ở Sam có một điểm khác thường, anh luôn nhìn thấy những mối nguy hiểm, những kẻ xấu rình rập khắp mọi nơi: trong nhà, nơi công sở, trong rạp chiếu bóng, ngoài đường phố… Cuộc sống của anh luôn bị bao bọc bởi các mối lo sợ thường trực như vậy.
    Gần đây, khoa học nghiên cứu về não bộ đã có những tiến bộ vượt bậc và có thể lý giải được trường hợp của những người như Sam. Ngành Tâm lý học có thể giải thích một cách khoa học những tổn thương tâm lý đó và có phương pháp trị liệu thích hợp, giúp người bệnh có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu từ tuổi ấu thơ, vùng xúc cảm trên vỏ não chúng ta - một hệ thống bao gồm những hạch và cuống não - bị những tác động tâm lý, tình cảm làm cho tổn thương thì sau đó, vùng xúc cảm này sẽ tạo nên một “môi trường” thuận lợi cho những suy nghĩ thiếu tích cực, cảm giác chán chường, và dễ dàng đẩy chúng ta rơi vào thất vọng. Từ đó, mỗi khi có nguy cơ bị tổn thương, cơ thể sẽ tiết ra các nội tiết tố có khả năng chống lại - hoặc né tránh, hoặc thúc đẩy chúng ta sẵn sàng có những phản ứng thích hợp để bảo đảm sự an toàn cho bản thân mình. Trong những hoàn cảnh phức tạp của cuộc sống, vùng xúc cảm này cứ như một cái “công tắc” hoạt động liên tục. Càng nhận thấy nhiều hiểm nguy, cái “công tắc” càng phải liên tục mở, cơ thể càng tiết ra nhiều nội tiết tố gây căng thẳng và kiệt sức.
    Đó cũng là những gì đang xảy ra với Sam.

    Vùng xúc cảm trên vỏ não anh ấy luôn nhận thấy những mối nguy hiểm ở khắp nơi dẫn đến cả cơ thể anh cũng bị ảnh hưởng, khiến anh luôn phải sống trong trạng thái căng thẳng. Bản thân Sam có muốn mình phải sống khổ sở như thế không? Hoàn toàn không. Anh đã đến tìm tôi với mong muốn thoát khỏi tình trạng này để có thể tìm được một cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng, trong suốt cuộc trò chuyện, tôi vẫn nhận thấy ở anh một vẻ lo lắng. Anh ta cứ lo rằng một điều khủng khiếp nào đấy sẽ bất chợt ập đến trong khi anh đang trải nghiệm sự an toàn và hạnh phúc.
    Và không chỉ có một mình Sam như vậy. Nhiều người trong chúng ta cũng có những cảm nhận giống hệt như Sam. Lúc nào chúng ta cũng nghĩ “biết đâu có chuyện nguy hiểm nào đó sẽ xảy đến với mình”. Điều này không phải do chủ quan của chúng ta - chúng ta không hề muốn sống bất hạnh hay phập phồng lo sợ hiểm nguy - mà là do cấu trúc não của chúng ta vốn đã như thế rồi! Vậy có cách gì cứu vãn hay không?

    Những nghiên cứu khoa học gần đây đã mang đến một tin vui: Chúng ta có thể tác động lên vùng xúc cảm của vỏ não bằng thói quen suy nghĩ tích cực. Bất cứ khi nào cảm thấy sợ hãi hay lo lắng về một điều gì đấy, chúng ta hãy tự hỏi mình: “Mình có thật sự đang gặp nguy hiểm không?”, “Cách tốt nhất để đối phó với tình huống này là gì?”. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn tùy thuộc vào chính thái độ của chúng ta. Đây cũng là cách mà Sam đã cố gắng vận dụng. Mỗi ngày, chúng ta có thể dành ra một khoảng thời gian chừng nửa giờ, để ngồi tĩnh lặng suy nghĩ về những may mắn mà mình có được trong cuộc sống. Đây cũng là cách xua tan những mối lo sợ hoặc tưởng tượng quá nhiều về những hiểm nguy không có thực. Cứ như vậy, về lâu dài, chúng ta tạo được thói quen nghĩ về những hạnh phúc và may mắn mà mình có được trong cuộc sống. Điều đó góp phần tạo nên thái độ sống tích cực ở mỗi người. Những nỗi lo sợ mơ hồ sẽ mờ nhạt dần và cuối cùng bị xua tan đi, và bạn sẽ thật sự cảm nhận được niềm vui, cảm giác bình yên, hạnh phúc mỗi ngày!

  10. #10
    Tham gia ngày
    Dec 2008
    Đến từ
    Lâm Đồng
    Bài gởi
    457
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Chiếc ví của tình yêu

    TTO - Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên trong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được trên bì thư là địa chỉ của người gửi.
    Tôi liền mở lá thư ra, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của chiếc ví.
    Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này được viết cách đây đã hơn năm mươi năm!

    Lá thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một người tên Michael. Cô gái nói rằng cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.
    Nội dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho tổng đài để xin số điện thoại dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.

    Sau khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói: “Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi không thể cho anh số điện thoại được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyển máy cho tôi.
    Tôi hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia đình ấy có cô con gái tên là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”
    Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.

    Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.

    “Thật là ngốc!” - Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước kia chứ?”

    Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi,” đó là câu trả lời tôi nhận được.
    Mặc dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà, giới thiệu tôi với bà Hannah. Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và đôi mắt sáng tinh anh.
    Tôi kể cho bà nghe chuyện mình nhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư. Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà Hannah hít một hơi dài và nói, “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.
    Bà quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà cho rằng bà còn quá trẻ để yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!”.
    Rồi bà tiếp tục, “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…,” ngập ngừng một lúc lâu, gần như cắn chặt môi, bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không ai có thể sánh bằng Michael cả…”
    Tôi xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới tầng một, tôi gặp người bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi, “Bà cụ có giúp gì được cho anh không?”
    Tôi trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “Ít nhất tôi biết được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên ít lâu. Cả ngày nay tôi đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này.”
    Tôi lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh bảo vệ la lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó bất cứ đâu nhờ vào sợi dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy chiếc ví trong hội trường này.”
    - Ông Goldstein là ai vậy? - Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.
    - Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo.

    Tôi cám ơn anh bảo vệ rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực ban những gì anh bảo vệ vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng tám. Tôi thầm cầu nguyện ông Goldstein vẫn còn thức.
    Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông Goldstein ngước lên với vẻ ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói, “Ồ, nó lại bị mất rồi!”
    - Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông.
    Tôi trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói: “Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này chàng trai trẻ, ông muốn thưởng cho cháu một món gì đó.”
    - Không cần đâu thưa ông. - Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ - Nhưng cháu muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc ví.
    Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.
    - Cháu đã đọc lá thư đó à?
    - Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa.
    Ông xúc động nắm chặt tay tôi:
    - Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!
    - Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà. - Tôi đáp khẽ.
    - Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi điện cho cô ấy. - Giọng ông run run, gần như thầm thì. - Cháu biết không, ông yêu Hannah đến nỗi khi nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…
    - Ông đi với cháu nhé. - Tôi nói.

    Chúng tôi đi thang máy xuống tầng ba. Sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó, Hannah vẫn ngồi một mình xem tivi.
    Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.
    - Bà Hannah. - Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. - Bà có biết người này không?
    Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm:
    - Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?
    Bà thở mạnh:
    - Michael ư? Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!
    Ông bước chầm chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.

    Ba tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới cho nhau!”
    Một đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Cụ Michael mặc một bộ vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.
    Một kết thúc thật đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm!
    Thái Hiền - Theo The Wallet
    Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu - First News và NXB Tổng hợp TPHCM
    Bí mật của hạnh phúc

    Khi còn ở tuổi niên thiếu, dường như mọi người chúng ta thường nhìn nhận khái niệm hạnh phúc rất đơn giản - đó là đạt được những điều mình muốn. Khi bước vào cuộc sống, chúng ta thực sự đặt chân lên cuộc hành trình tự khẳng định mình, trải nghiệm, khám phá và đi tìm hạnh phúc cuộc sống.
    Trong cuộc hành trình đó, biết bao điều bất ngờ, biến cố buồn vui đón chờ. Và biết bao lần chúng ta phải đối diện với thất vọng, mất mát niềm tin, khổ đau và cả bất hạnh. Chúng ta nhận ra hạnh phúc không hề đơn giản. Và chúng ta đã từng trăn trở tìm cách để cảm nhận cuộc sống mình được hạnh phúc hơn.
    Và hạnh phúc mà chúng ta từng cảm nhận không chỉ là khái niệm ước muốn đơn thuần hay là sự thành đạt mà là một tổng thể hài hòa của tình cảm con người, tình yêu, các mối quan hệ, nội tâm và cách nhìn. Trong đó yếu tố tinh thần là quan trọng nhất. Trong những phút giây đối mặt với thất bại, sai lầm, nghịch cảnh và đắng cay cuộc đời, ngay với những người bản lĩnh, nhiều vốn sống nhất cũng đôi lúc mất phương hướng và tự hỏi: Thế nào là hạnh phúc thực sự? Ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mình là gì? Vì sao cảm giác hạnh phúc thực sự lại khó tìm đến thế? Hạnh phúc sao đến rồi lại đi? Có thực sự tồn tại và phải đi tìm sự hạnh phúc vĩnh hằng ở đâu? Làm thế nào để hạnh phúc thật sự?…
    Đó không chỉ là trăn trở của mọi người chúng ta hiện nay mà còn từng là những suy tư, câu hỏi của nhiều thế hệ. Có phải là hạnh phúc luôn ở phía trước và khó nắm bắt - chúng ta chỉ có thể hướng đến mà thôi. Hay hạnh phúc thật gần gũi, ở ngay trong tâm chúng ta. Rằng chỉ có những người từng trải qua khổ đau mới có thể hiểu giá trị và cảm nhận trọn vẹn giá trị của niềm vui hạnh phúc. Và ai đó đã chiêm nghiệm sâu sắc rằng hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích, mà chính trên từng chặng đường đi, hạnh phúc không chỉ là nụ cười, mà còn là giọt nước mắt chia sẻ trên bờ vai tin cậy.
    Sẽ đến một lúc chúng ta chợt nhận ra giá trị sâu sắc của hạnh phúc, tình yêu - thật giản dị, thật mới mẻ, lắng đọng trong tâm hồn, bừng sáng như ngôi sao chỉ đường, khiến ta thao thức, cảm nhận đến nỗi chúng ta muốn được chia sẻ cảm xúc với ai đó. Đó chính là nguồn động viên lớn nhất của con người.

    Bí mật của hạnh phúc là một cuốn sách thực sự mới mẻ và sâu sắc dựa theo những ý tưởng của cuốn sách nổi tiếng 100 bí mật đơn giản của những người hạnh phúc của Tiến sĩ David Niven. Cuốn sách sẽ cùng bạn chia sẻ những trải nghiệm chân thành, thực tế và hữu ích nhất cùng những câu chuyện sinh động để khám phá ra những khía cạnh của hạnh phúc. Tìm ra được sự khác biệt giữa người hạnh phúc và không hạnh phúc để tìm ra đường đến hạnh phúc của mình.

+ Trả Lời Ðề Tài

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts