+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 4 trên 4

Ðề tài: Tết của tôi

  1. #1
    tin tin's Avatar
    tin tin Guest

    Post Tết của tôi

    Tết của tôi

    Tết vẫn là muôn thưở với tụi trẻ con, được mặc quần áo mới được ăn bánh kẹo thỏa thích. Nhưng tết là nỗi lo của người lớn, cả một năm làm lụng cố sao cho 3 ngày tết phải được no đủ. Đối với những kẻ xa quê “Tết là để về nhà!”, để được quây quần cùng cả gia đình quanh mâm cơm.

    Tôi lẩm nhẩm mãi cái câu thần chú ấy trong miệng, cho tới lúc này quyết định của mình vẫn đúng. Tôi – một kẻ vừa phủi đít khỏi giảng đường, cầm trong tay cái bằng kĩ sư nuôi trồng mà không biết chỗ cắm dùi cho tương lai. Tôi phải rời bỏ cái thói quen cứ đến tháng là lĩnh lương “Utachi” của mẹ, để tự mình kiếm tiền. Nhớ hôm liên hoan chia tay lớp, 2/3 đứa ở lại do “lưu luyến thầy cô, giảng đường”, cầm ly bia mặt cố tươi tỉnh tỏ vẻ “ông cóc cần ở lại mấy năm cũng được” mà thấy tay bọn nó run run “cố về quê nên cơm nên cháo nha mày!”. Tôi chỉ gật đầu biết nói gì,trong 50 thằng may mắn tốt nghiệp đúng hạn có mình tôi liều lĩnh “đâm đầu” về quê. Thầy khen tôi can đảm nhưng còn dặn với theo “Nơi này luôn mở rộng cửa đón con”.

    Cuối cùng tôi cũng tìm được đường về nhà sau 5 năm dài đằng đẵng với mẹ và các em,nhưng sao còn ngắn ngủi quá với con đường học vấn phía trước.Dường như mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có tôi là thay đổi nhiều. Con đường làng bụi đất mù mịt sau mỗi trận gió, bụi cỏ chỉ chết khô còn trơ cọng, những bãi phân trâu khô queo vì cái nắng hanh.
    “Kia rồi!” cái ngõ nhỏ không lẫn vào đâu được,hàng chè mặn tôi trồng còn đó chỉ khác là nó đã tốt um tùm vì không ai cắt tỉa. Giàn đậu ván trước sân còn sót lại mỗi gốc, cây xoan đào vươn cành khẳng khiu như chờ đợi. 5 năm trước tôi ra đi là mùa hè với màu xanh bất tận của hi vọng, giờ trở lại là mùa đông với cái ảm đạm xơ xác của cảnh vật.
    Mẹ nép cái cơ thể gầy mòn vào cánh tay tôi, “mẹ khóc à!” tôi cảm thấy bao cái xót xa cực nhọc đang tuôn trào. Người mẹ đã nén lòng mình cầm chổi xua tôi đi nhập trường, đã tằn tiện cóp nhặt từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc chắt bóp nuôi tôi học hành đây sao! Lúc này mẹ của tôi thật vĩ đại làm sao mẹ yếu đuối như bao người mẹ khác đến lúc mong chờ sự chở che từ con cái.
    - “Ra chào anh cả đi con Hai thằng Út, có chi mô mà tụi bay phải ngại ngùng, anh em một nhà cả mà”.

    Hai em tôi nãy giờ còn nép sau cửa bếp bẽn lẽn nhìn ra, “tôi xa lạ vậy sao?” tôi cũng cất tiếng khóc đầu đời ở mảnh đất này cũng tập bò lê la dưới cái nền đất nơi 4 mẹ con đang đứng. Con chó Lu từ đâu chạy tới ngoe nguẩy cái đuôi gầy đét còn mỗi túm lông vàng hoe. Nó dí cái mũi ướt dượt vào chân tôi khịt khịt. “Mày già quá rồi Lu ơi!”
    - “Nó bằng tuổi anh cả tụi bay đó!” mẹ nhìn hai em tôi đang trợn tròn mắt ngạc nhiên. “Thằng Út dắt anh cả ra giếng rửa mặt đi, con Hai vào bếp phụ mẹ nấu cơm”. Tôi nhìn theo cái dáng chịu thương chịu khó của em gái mà thấy lòng rưng rưng, sao nó giống mẹ tôi quá, từ cái điệu đi, nụ cười và cả đôi mắt cũng làm người ta thấy buồn nao lòng.

    Tôi soi bóng xuống giếng nước, hình của tôi chiếm gần hết mặt nước, hay vì cái giếng vẫn không to ra mà chỉ có tôi to hơn nên mới vậy. Tôi nhoẻn miệng cười vô thức, có con nhện nước từ đâu nhảy dù xuống phá bĩnh làm mặt nước gợn sóng lăn tăn và hình bóng tôi tan dần.
    - “Đúng là vô hình rồi cũng tan biến mà thôi, mày phải sống với thực tế đi đừng mơ mộng nữa hết thời sinh viên rồi”.

    Tôi ăn ngon lành bát cơm dưa hành mẹ nhìn tôi lặng lẽ lau nước mắt. Tối nằm ngủ tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ bàn với dì Hoa, “tết này cho bá vay một yến gạo ngon để ăn tết, gạo còn nhưng toàn gạo cứu trợ hồi lũ lụt bị mốc gần hết ăn tội thằng cả lắm”.
    - “Thế tết bá tính làm răng? Cứ định ăn dưa muối mãi à?”.
    - “Chắc tết này tôi chung thịt lợn với nhà bá Bính để bọn con nít còn được miếng lòng miếng gan”.

    Tôi nghe thấy tiếng thở dài sau bức vách, gió đông bắc thổi giật từng cơn đến rợn người. Tôi trằn trọc không ngủ được, vì lạnh thì ít mà thương cảnh nhà thì nhiều. Mẹ rón rén đắp thêm cho tôi cái màn xô “khổ thân đang ở nơi ấm áp về lạnh làm răng mà chịu được hả con, để mai mẹ sắm thêm tấm đệm cho ấm”. Mẹ chép miệng, mùi trầu cay phả vào mũi tôi dìu dịu.
    - “mẹ vẫn ăn trầu à?”
    - “Ừ mẹ ăn cho thơm miệng mà trời lạnh ăn trầu ấm lắm!”.

    Mẹ có thói quen ăn trầu từ hồi bà nội tôi mất mẹ bảo “bọn trẻ bây giờ không biết giữ gìn truyền thống, ăn trầu thì chê say mà ăn kẹo cao su hắn còn gây nghiện mà còn tốn tiền nữa”. Tôi nói đùa “mẹ là bà già vừa hiện đại vừa cổ điển” mẹ cười gõ đầu tôi “cha bố anh, chỉ giỏi nịnh” mắt mẹ nhìn xa xăm, lâu lắm rồi mẹ là trụ cột của gia đình và là cái nóc nhà thay cho bố. Tôi và các em không ai bảo ai cũng ít nhắc đến bố. Sao lòng mẹ mênh mông thế, mẹ chịu đựng nỗi đau nhưng lại dạt dào lòng bao dung, mẹ dạy tôi bài học thứ tha trong tình yêu “Khi hạnh phúc không còn thì níu giữ làm chi nữa !”. Đến bây giờ thì tôi càng hiểu mẹ hơn, mẹ chưa một giây phút nào oán trách bố cả,mẹ bảo hạnh phúc đôi khi đơn giản là cầu mong cho người ta hạnh phúc”. Nhờ có mẹ tôi đã vượt qua những cám dỗ trong tình yêu, vượt qua những vấp ngã đầu đời dễ dàng hơn.

    Tôi nhắm mắt lại mơ màng, bình yên nhất là sống ở gia đình đã đến lúc tôi phải che chở cho mẹ và các em. Ngày mai là một ngày bận rộn tôi phải lo dọn dẹp sửa sang lại nhà cửa, vét lại cái ao sau nhà chuẩn bị khởi đầu sự nghiệp ngay từ nơi tôi sinh ra.

  2. #2
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Rạch Giá_KG
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,495
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Đây là câu chuyện của chị ah? Cảm động lắm ! Đọc mà chẳng muốn rời mắt...

  3. #3
    tin tin's Avatar
    tin tin Guest

    Default

    Ub! Chị cảm ơn nha! Chị thỉnh thoảng hay viết bài cho báo và tạp chí như Tài hoa trẻ và Nhịp sống trẻ, Thế giới @ hì!
    Đây là truyện ngắn chị viết hồi về quê ăn tết nói chung có hư cấu 1 chút nhưng đó là tình cảm thật của kẻ sắp ra trường chuẩn bị thất nghiệp như chị.
    Miu yêu cố gắng học tốt nha!

  4. #4
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Gia lai - Sài gòn
    Tuổi
    33
    Bài gởi
    258
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Default

    Truyện của chị nhẹ nhàng và sâu lắng nhưng tiếc là vẫn giống những dòng tâm sự hơn là viết truyện.
    Tầm nhìn mới...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts