+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/2 1 2 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 13
  1. #1
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Ác Nhân Cốc
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,521
    Thanks
    11
    Thanked 5 Times in 4 Posts

    77 Giá như không có ngày hôm đó...

    Giá như không có ngày hôm đó...


    Giờ đây tôi dường như đã mất tất cả,anh cũng bỏ tôi mà đi.anh đã rời xa thế giới này bỏ lại mình tôi một mình trên cõi đời này.đã nhiều lúc tôi cũng muốn mình chết quách đi cho xong nhưng nghĩ tới người thân,nghĩ tới anh tôi lại không đủ can đảm để làm điều đó.

    Anh đã đi xa hơn một năm nay,nhưng trong lòng tôi vẫn luôn ngập tràn hình bóng anh.Và còn đó một lỗi lầm mà tôi đã gây ra,tất cả là vì tôi.chúng tôi cưới nhau sau 5 năm trời yêu nhau,quãng thời gian mà tôi luôn ngập tràn hạnh phúc.nhưng cũng như bao cô gái khác,tôi đỏng đảnh và nhiều khi đã làm khổ anh.tôi biết điều đó và cho rằng đó là một điều dĩ nhiên như bao điều khác.anh la con trai - là trâu,còn tôi là con gái - là cọc.trâu thì phải đi tìm cọc,và cọc phải theo trâu, mà hơn nữa tôi lại là một cô gái có nhan sắc nên tôi tự cho mình cái quyền làm điều ấy.có lần trời mưa rất to,lúc ấy khi tôi đang ở trong phòng.tôi đã nghĩ ra một trò đùa tai ác.tôi gọi điện cho anh và nói anh đến đón tôi ở cổng trường.khi đó anh đến trường tôi thật và có lẽ khi không thấy tôi anh đã gọi điện.tôi đã giả vờ rằng đi nhờ người bạn về nhà.và hậu quả là anh ốm một tuần liền.khi anh biết chuyện tôi trêu đùa anh như vậy anh đã ko hề nặng lời với tôi,anh vẫn chăm sóc tôi một cách ân cần và chu đáo.dường như càng như vậy tôi càng được thể hơn.có lần nửa đêm tôi điện đến cho anh và nói muốn ăn cháo,anh đã mua và mang tới tận nhà cho tôi,nhưng tôi ko ăn.nhiều khi tôi cảm giác khó chịu khi anh chăm sóc cho tôi,không dưới một lần tôi đã đi chơi cùng người con trai khác để anh ghen.và cũng không dưới một lần tôi có ý nghĩ sẽ rời bỏ anh.

    Anh vẫn ân cần chăm sóc cho tôi như một người mẹ chăm sóc con,anh chưa hề nặng lời với tôi một lần.còn tôi,tôi đã làm được gì cho anh mà lại luôn làm anh khổ.trong mắt bố mẹ tôi thì anh đã là người trong nhà.tôi ra trường được 2 năm thì chúng tôi tổ chức lễ cưới.một đám cưới hân hoan tưng bừng đã được diễn ra.và tôi biết rằng có rất nhiều cô gái đang thầm ghen với hạnh phúc của tôi.bởi trong mắt tụi con gái chúng tôi thi anh dường như là một mẫu đàn ông lý tưởng: cao ráo, đẹp trai,học giỏi,con nhà khá giả,ga lăng và chơi thể thao giỏi.anh yêu tôi và tôi cũng vậy,sau một tuần trăng mật đầy vui vẻ ở Đà Lạt chúng tôi lại trở về với cuộc sống gia đình mới mà trong đó anh làm chồng và tôi làm vợ.anh vẫn chiều tôi như ngày yêu nhau.chúng tôi hòa hợp cả về tâm hồn lẫn thể xác,anh là một người đàn ông tuyệt vời. Mọi chuyện có lẽ vẫn êm đềm trôi đi nếu như ko có một ngày.....khi biết tôi có thai cả nhà đều rất vui mừng và sung sướng, tôi dường như trở thành bà chúa trong ngôi nhà chỉ có anh và tôi. Anh đáp ứng tất cả đòi hỏi của tôi mà không hề kêu đến nửa lời. Tôi dường như được thể lấn tới bởi cái câu "dạy con từ thủa còn thơ,dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về" đã không được áp dụng đối với tôi.có khi đang trong giờ làm việc tôi bắt anh chạy 15km đến chỗ tôi chỉ để đưa tôi đi ăn bánh cuốn thanh trì, 12h đem đi mua phở về cho tôi ăn.....tất cả đều được vịn vào một lý do duy nhất "ốm nghén".và có lẽ ông trời đã trừng phạt tôi một cách nặng nề. Tôi còn nhớ hôm đó là ngày 24/05/2006 vì tôi nói là thèm ăn sầu riêng, anh lật đật chạy đi mua về nhưng tôi ko chịu và nói muốn ăn sầu riêng ở Sài Gòn. Anh trố mắt ra nhìn và giải thích không thể mua được. Nhưng với bản tính ương ngạnh của tôi,tôi đã làm mình làm mẩy. Cuối cùng cũng như bao lần khác anh lại chiều tôi, 7h tối anh đáp máy bay vào TPHCM chỉ để mua sầu riêng cho tôi ăn. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh,ở nhà tôi nhớ anh vì anh đã đi tới 4 ngày mà ko thấy về Hà Nội. Tôi lo cho anh và linh tính mách bảo tôi có điều gì đó chẳng lành đối với anh, tôi ko dám nói với mẹ anh điều này và nghĩ rằng mọi người không biết. Đến ngày thứ năm từ lúc anh đi em gái của chồng tôi sang đón tôi sang nhà.nhìn khuôn mặt buồn bã của em tôi có cảm giác chẳng lành. Suốt dọc đường đi em không nói một lời,nhìn qua gương tôi thấy trên mắt em lăn dài những giọt nước mắt. Tôi hỏi nhưng em ko trả lời,dường như trong em đang phải chịu đựng một cái gì đó ghê ghớm lắm.lòng tôi như lửa đốt.....anh đã gặp tai nạn khi đi mua cái mà tôi muốn.nằm viện 3 ngày ko người thân chăm sóc,đến ngày thứ 4 người ta mới dò được khách sạn nơi anh ở. Biết số điện thoại gia đình và gọi về cho bố mẹ chồng tôi. Ngay hôm đó 4 người con trai trong họ hàng nhà tôi đã vào TP.HCM, nửa tiếng trước khi tôi sang bên nhà bố mẹ chồng thì mẹ chồng tôi đã được tin anh đã ko qua khỏi vì chấn thương sọ não quá nặng. Bà vật vã, ngất lên ngất xuống. Còn tôi dường như chết lặng khi biết tin này, tai tôi như ù đi. Tôi gào thét như điên dại...Vì tôi,vì tôi mà anh đã....

    2 ngày sau bố đẻ tôi và bố chồng tôi bay ra Hà Nội. Anh đã được hỏa táng trong đó sau khi anh ra đi, anh đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa và tôi đã mất anh mãi mấi. Tội lỗi mà tôi gây ra tôi ko thể tha thứ cho chính mình,khi nhìn thấy lọ tro hài cốt của anh tôi đã muốn ra đi cùng anh nhưng ko thể. Vì quá thương anh mà tôi ko để ý tới bản thân mình và đứa bé trong bụng. Và tôi đã một lần nữa mang tội với gia đình anh,đẻ đứa nhỏ thiếu tháng thêm vào đó là suy dinh dưỡng. Con tôi cũng đã bỏ tôi mà đi sau một tuần chào đời, nỗi đau dường như quá lớn đối với người con gái như tôi. Bố chồng tôi nói "nó xuống đấy với bố nó cho đỡ buồn" nhưng trong lòng tôi biết ông đang rất đau đớn. Tôi như mất phương hướng hoàn toàn, thất vọng và suy sụp. Tôi trở nên tiều tụy,được mọi người trong gia đình an ủi rất nhiều nhưng trong lòng tôi dường như ko thể tha thứ cho bản thân mình. Hình ảnh của anh luôn ngập tràn trong tâm trí tôi,anh vẫn như hiện diện trong căn nhà nhỏ này. Mọi thứ của anh vẫn được tôi gìn giữ cẩn thận. Có lẽ không người đàn ông nào có thể thay thế được anh trong trái tim tôi.

    Một manocanh với khuôn mặt giống hệt anh được tôi đặt ở ngoài tiệm, giờ đang đứng trong phòng ngủ của hai chúng tôi.quần áo của anh vẫn được mặc như khi anh vẫn còn. Mỗi sáng đi làm hay mỗi khi trở về nhà tôi lại hôn vào đó như thể hôn vào má anh. khi ăn cơm tôi vẫn nấu 2 phần cơm như khi tôi và anh cùng sống, đối với tôi anh dường như vẫn đang hiện diện trong cuộc sống,giá như không có ngày đấy......lại là "giá như" một cách đầy nghiệt ngã. Cuộc sống của tôi thật vô nghĩa khi không có anh bên cạnh,phải chăng tôi có nên đi cùng anh để gia đình tôi được đoàn tụ ở dưới đó????

    ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Đây là lời tâm sự của 1 cô gái đã phạm phải một sai làm quá lớn để rồi không thể nào có thể cứu vãn được nữa. Mong rằng các bạn đừng làm gì để phải hối tiếc mà không thể chuộc lỗi.
    Hữu Tâm Vi Thiện, Tuy Tâm Bất Thưởng
    Vô Tâm Vi Ác, Ác Bất Phạt

  2. #2
    Tham gia ngày
    May 2008
    Đến từ
    noi ne`o ja`u nhat co' Pu keke...
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    469
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Pu nghĩ rằng khi yêu không nên yêu quá nhiều vào bản thân ... Sau này sẽ gặp tình huống đáng tiếc giống cô gái trên... Hối hận cũng không kịp ...

  3. #3
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Rạch Giá_KG
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,495
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Người yêu mà cứ bắc làm giống người hầu thế này thì cũng không hay cho lắm nhi?
    Cô gái này hơi khó chịu!?

  4. #4
    Tham gia ngày
    Sep 2008
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    79
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Uzi Thật đáng tội chết

    Bà thử hỏi bản thân bà xem bà có thật sự yêu chồng bà không mà lại đối xử với người ta chẳng khác gì người hầu thế hả???Có được một người chồng yêu chìu mình như thế mà không biết giữ,không biết thương.Đày đọa người ta để bây giờ hối hận.Tui nói thiệt nếu tui có một người yêu thương tui như thế tui sẽ chẳng bao giờ làm người đó buồn đâu chứ đừng nói chi đến việc bắt người ta phải hầu hạ mình như bà.Giờ có hối hận cũng quá muộn rồi.Nếu không thể sống với sự hối hận đó nữa thì chết luôn đi.Người như bà chỉ biết có bản thân mình,thật ích kỷ.Tội lỗi bà gây ra trời không dung đất không tha.Và tui cũng không thể nào an ủi bà được cho dù bà đang rất đau khổ.Người ta không biết mình đang có cái gì cho đến khi mất nó.

  5. #5
    Tham gia ngày
    Jun 2007
    Đến từ
    Đà Lạt
    Tuổi
    36
    Bài gởi
    236
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    hihihhihi september ơi hình như bạn phản ứng hơi nặng rồi. P_C là con trai đó, mà ông ấy lại rất hay post bài về tình yêu.đây là câu chuyện điển hình của ổng.mình xin có chút góp ý nha.
    tình yêu của người con gái trong chuyện, theo mình đó là thứ tình yêu ích kỉ, không biết những hậu quả mà mình mang lại cho người mình yêu. có thể nói là chảnh quá, chỉ biết tới nhu cầu của mình, lại thấy được người yêu chiều chuộng lại nghĩ những yêu cầu của mình là bình thường, chỉ mong muốn nũng nịu thêm chút nữa, chút nữa... để được người yêu chăm sóc. để cuối cùng cái đem lại chính là sự đau đớn,ân hận trong cuộc tình không đáng đánh mất
    T ự hào là môn sinh của Vovinam Việt Võ Đạo_ ^ ^ With VOVINAM, we are a family

  6. #6
    Tham gia ngày
    Sep 2008
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    79
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    43 Ây da

    Tại quá bức xúc với câu chuyện thôi.Tear cũng rất thích đề tài tình yêu.Có thể làm chuyên gia"tư vấn" được đó :) P_C hãy đợi đấy,từ nay có tear là đối thủ trong lĩnh vực tình iu hôn nhân và gia đình rồi đó

  7. #7
    Tham gia ngày
    Jun 2007
    Đến từ
    Đà Lạt
    Tuổi
    36
    Bài gởi
    236
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Tear vậy là giống mình với ông P_C rồi. hihihihi rất vui được làm quen. bạn có thể cho nick không. nick của mình ở trên đó. có j để còn hỏi ý kiến chuyen "ra" nữa chứ:D
    T ự hào là môn sinh của Vovinam Việt Võ Đạo_ ^ ^ With VOVINAM, we are a family

  8. #8
    Tham gia ngày
    Sep 2008
    Tuổi
    34
    Bài gởi
    79
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    nick của tear nè vannhihiendiu@yahoo.com,rảnh thì nhắn cho tear vài tin đọc đỡ buồn:)

  9. #9
    Tham gia ngày
    Jun 2007
    Tuổi
    32
    Bài gởi
    147
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default

    Mình cũng buồn vì mới chia tay bạn trai, lúc đầu thì mình có lỗi nhưng sau đó thì người ấy có lỗi với mình. Hình như người ấy không còn thích mình nữa rồi, mình buồn lắm, phải làm sao cho hết buồn đây
    .

    Ái tình là cánh đồng hoang
    Đố ai qua đó không mang lệ sầu.

  10. #10
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Ác Nhân Cốc
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,521
    Thanks
    11
    Thanked 5 Times in 4 Posts

    Default

    Trích Nguyên văn bởi september tear View Post
    Bà thử hỏi bản thân bà xem bà có thật sự yêu chồng bà không mà lại đối xử với người ta chẳng khác gì người hầu thế hả???Có được một người chồng yêu chìu mình như thế mà không biết giữ,không biết thương.Đày đọa người ta để bây giờ hối hận.Tui nói thiệt nếu tui có một người yêu thương tui như thế tui sẽ chẳng bao giờ làm người đó buồn đâu chứ đừng nói chi đến việc bắt người ta phải hầu hạ mình như bà.Giờ có hối hận cũng quá muộn rồi.Nếu không thể sống với sự hối hận đó nữa thì chết luôn đi.Người như bà chỉ biết có bản thân mình,thật ích kỷ.Tội lỗi bà gây ra trời không dung đất không tha.Và tui cũng không thể nào an ủi bà được cho dù bà đang rất đau khổ.Người ta không biết mình đang có cái gì cho đến khi mất nó.
    Trời ơi! chưa gì mà PC tui bị mắng te tua tơi tả tàn tạ tan tác luôn. Đây là câu chuyện của bạn PC cô ấy tâm sự với PC và PC viết lại cho các bạn đọc, hiểu, suy nghĩ và đặc biệt là đừng mắc phải những cái sai lầm của người đi trước.

    Riêng về cô gái ấy, cô ta cũng chỉ vì quá tự mãn với bản thân, luôn cho mình là người quan trọng nên người khác phải quan tâm, chăm sóc cho cô ấy. Và đó chính là cái sai lầm lớn nhất của cô ấy để rồi cô ấy hối hận không kịp.

    Mà nếu ai cũng nghĩ như tear thế thì hay quá rồi còn gì. PC tuy không được như anh ấy nhưng cũng không kém là bao vậy mà cũng bị "đá" như trái banh đây nè. khổ không cơ chứ.

    Cám ơn HaclongXIII vẫn thường hay ủng hộ bài viết của PC nhé.
    Hữu Tâm Vi Thiện, Tuy Tâm Bất Thưởng
    Vô Tâm Vi Ác, Ác Bất Phạt

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts