DẠY Ý TRƯỚC TAY CHÂN
Nguyên lý này về mặt nguyên tắc có nhiều mặt giống như tinh thần của tâm pháp 4 “ giác đầu thành tay, thành chân “ , nhưng thực ra về tinh thần nó còn bao hàm nhiều nghĩa sâu xa của phép luyện công và thủ thuật công thủ.
Có một người thầy giỏi nổi tiếng cả một vùng rộng lớn. Nhưng phương pháp dạy võ của thầy kỳ lạ không ai theo học nổi. Cuối cùng có một anh học trò dáng người mảnh dẻ thư sinh quyết xin học và chấp nhận mọi yêu cầu oái oăm của người thầy khó tính.
Những ngày đầu người học trò thấy thầy cứ lẳng lặng, một chốc lại vác gậy đập vào mông mình. Anh ta đau lắm tưởng mình mắc phải một lỗi lầm nào đấy nên cắn răng chịu đựng. Cứ như vậy, người thầy càng ngày càng đánh mạnh hơn, không chỉ ở mông mà cả ở vai, lưng, đầu và tay chân. Không thể chịu được, người học trò phải luôn luôn để tâm chú ý để may ra tránh được một vài đòn nguy hiểm. Mỗi lần tránh được, anh thấy thầy không quở trách gì mà lại còn tỏ ra khuyến khích. Nên từ đấy chàng trai càng để tâm tránh né hơn. Được một năm, người thầy thay đổi cách đánh: lúc trên, lúc dưới, lúc phải, lúc trái, bất chợt lúc hiện, lúc ẩn, không cho người học trò được yên tĩnh lấy một phút nào, kể cả khi làm lụng, ăn uống nghỉ ngơi. Cứ như thế , hai thầy trò dần dần có những dây nối đồng cảm vô hình cùng chơi một trò chơi bí hiểm. Do phải luôn tỉnh táo, đề phòng cảnh giác, bắt toàn bộ tinh thần và cơ bắp của mình luôn ở vị trí sẵn sàng đối phó, nên dần dần anh học trò có những khả năng kỳ lạ là dễ dàng nhận đoán ra thời điểm người thầy xuất hiện và ý đồ thầy định đánh. Cho nên, anh tránh được nhiều đòn hơn, thậm chí nhắm mắt nghe tiếng gió cũng thoát được dễ dàng.
Sau 5 năm, cảm giác của người học trò nhạy bén kỳ lạ và bản thân anh cũng rất thích thú trò chơi oái oăm này. Chỉ có điều, giờ đây người thầy như bị thách đố , đuổi đánh anh vất vả mà cũng chẳng trúng được đòn nào.
Một hôm, tiết thu trăng sáng lồng lộng, người thầy cho gọi anh học trò vào án riêng mà từ xưa đến nay anh không được bén gót. Phấp phỏng, người học trò vừa đi vừa nghĩ, sau bao ngày mong mỏi kiên tâm chắc giờ đây thầy đã tin ta, yêu ta nên cho gọi để truyền môn công.
Khi vào đến án, anh học trò quỳ lạy, anh thấy thầy mặc lễ phục nghiêm trang, lư trầm khói bay thơm phức. Nâng anh dậy, người thầy run run nói:
- Con chuẩn bị tư trang để mai xuống núi, hôm nay thầy trò sẽ từ biệt nhau.
Hốt hoảng người học trò quỳ xuống thưa:
- Thưa thầy ! Con có lỗi gì mà thầy nỡ đuổi con ?
- Không ! con không có lỗi, mà là con đã học hết các môn công của ta - Người thầy sau phút xúc động từ tốn nói.
- Thưa thầy ! con đã học gì đâu ?
- Con ạ ! Phép giỏi võ là khả năng phòng thủ tránh mọi đòn đánh bất chợt của đối phương. Tài như ta mà cũng không đánh được con, thì thử hỏi còn ai hơn con nữa ?
- Tất nhiên câu chuyện có phần cường điệu về chi tiết, nhưng về tinh thần nó hoàn toàn là bài học sâu sắc, đúng trong mọi trường hợp. Nếu cứ để tâm nghĩ, luyện tập, đạt mục đích ở vị trí thường nhật thì không có môn công nào là không luyện thành công.