Xả

Buông ra hãy buông ra

Tất cả đều do ta

Thứ gì cũng gom góp

Sao kham nổi đường xa ?

Buông ra hãy buông ra

Tất cả đều do ta

Nước tự nhiên trong lặng

Làm cho dậy phong ba

Buông ra hãy buông ra

Tất cả đều do ta

Bỏ quên tự tánh giác

O⭍ ấp hoài tinh ma

Buông ra hãy buông ra

Tất cả đều do ta

Trong cảnh giới giãi thoát

Ta lại tự trói ta

Buông ra hãy buông ra

Ta phải tự trị ta

Rũ sạch hết tạm giã

Cho nhẹ gánh đường xa

Buông ra hãy buông ra

Chặt giữ từng sát na

Niệm niệm niệm niệm giác

Tự giác và giác tha.

VU LAN NHỚ MẸ


Vu Lan càng nhớ Mẹ hiền,

Giọt mưa tí tách bên thềm tỉ tê.

Cội nguồn suối mát đam mê,

Hồn con thổn thức bộn bề nhớ thương.

Mẹ ơi! đau xót khôn lường,

Hình kia bóng mẹ luôn thường bên con.

Ngọt ngào lời mẹ mỏi mòn,

…À ơi! Giọng mẹ ru con thủa nào,

Vẫn còn văng vẳng vút cao,

Ðưa con vào giấc chiêm bao mộng vàng.

Viếng chùa nghe tiếng chuông vang,

Lời Kinh tiếng tụng ngập tràn thương yêu.

Tâm con lắng đọng sớm chiều,

Thấm Kinh Mẹ tụng, nhớ điều Mẹ răn.

Chợt nghe rúng động Tâm Thân

Lệ trào giọt ngọc Thiên Căn sáng ngời.

Ngồi trên Tam Bảo Mẹ cười,

Tình thương ban phát muôn loài hưởng chung.