Steinfurt, Tây Đức, ngày 10.05.1986

Tâm sự của gã!

Để nhớ lại Võ đường Sông Kiên đã một thời không làm nhơ danh dòng sông Nhật Tảo.



Cái phản ứng đầu tiên của gã thật đặc biệt, khi gã chợt nhận được cuốn đặc-san Lửa Thế Hệ. Sau hơn sáu năm sống xa quê hương và hơn mười năm tạm rời môn phái. Gã đứng đó, đôi mắt như lạc hẳn đi phương nào?! Ai biết được gã đang nghĩ gì trong cái dáng điệu tư lự kia ?! Có ai biết; Gã đang nhớ về quá khứ... về những kỷ niệm năm xưa... về môn phái của gã - Môn phái Vovinam Việt Võ Đạo.

Có ai biết; gã xưa kia cũng từng là Việt Võ Đạo sinh, sống gần như hòa mình vào trong đại gia đình Vovinam Việt Võ Đạo. 1975 chợt bị rứt ra, đưa vào một thế giới xa lạ; không sư môn, không đồng đạo.

Có ai biết; Gã xưa kia đã một lần yêu quê hương, yêu môn phái. Điển hình qua cái thị xã bé nhỏ. Nơi gã đã được sinh ra... và lớn lên... trong cái Võ đường thân yêu, nơi gã đã hơn năm năm trời luyện tập - Để rồi gã phải bấm bụng bỏ đi ?!? Trước bạo lực của lũ giặc... và trước sự bất lực của chính gã. Giọt nước mắt lần đầu trong đời, gã đã nhỏ cho cái thị xã bé nhỏ kia và cho cái Võ đường thân yêu đó.

Có ai biết; Gã xưa kia cũng từng Cách mạng tâm thân bên các Huynh, Tỷ, Đệ trong những buổ́i luyện tập mệt nhọc qua các bài quyền, ngọn cước; Qua những lần song đấu rướm máu ,nhất là trong những lần thăng đai ở các Võ đường Long xuyên, Cần thơ, Sóc trăng v. v. Mà gã và các huynh đệ của gã đã để lại đó những kỷ niệm đáng gườm. Cũng như những lần biểu diễn cho môn phái, đã đem vào lòng người dân ở cái thị xã đó những cái nhìn nể vì, Đã gây lại niềm tin và lòng tự hào cho lớp thế hệ thanh niên hiện đại.
Có ai biết; Gã xưa kia cũng đã một lần Mơ thành người Quang Trung (Tựa sách của Duyên Anh - Tác giả mà có lần đã làm gã Sướng rên mé đìu hiu qua thái độ, cách đối xử đầy tay thép, tim từ của người thầy giáo với đứa học trò bướng bỉnh trong cuốn truyện nhan tựa đề Ngựa chứng trong sân trường). Qua khoá Anh Hùng Ngày Mai, gã đã mơ và mơ...

Tiếc thay anh hùng chưa xuất hiện thì thời thế đã xoay chiều!

Gã nhớ lại tất cả, từng khuôn mặt, từng lời nói, từng cử chỉ, điệu bộ, dáng đi của Thầy Trưởng, của Thầy Nhơn, của Thầy Ky, của Thầy Hải... của các Tỷ Ánh, Phụng, Hường, Liêng... của các Huynh Vui, Tài, Tư, Bé... của các bạn đồng trang lứa. Trinh, Tuấn, Hùng, Quan, Trọng, Dũng...

Gã đã đau đớn quặn người trong ngày miền Nam thay đổi, Võ Sư Chưởng Môn bị quản thúc; Thầy Ky trong trại tù Thứ Bảy; Tất cả võ đường bị đóng cửa; Các Huynh,Tỷ, Đệ lần lượt bị chia lìa... và những vết nhục muôn đời không rửa với đám mọi hải tặc Thái Lan, Với sự man rợ, thô bỉ của đám lính Mã Lai... .

Có ai biết; Gã đã âm thầm, lặng lẽ theo dõi từng biến chuyển của thời cuộc, tình hình khắp nơi của các tổ chức, từng hội đoàn, sinh hoạt người Việt hải ngoại... so sánh và đúc kết... Và Gã đã học hỏi được những gì qua các thành bại đó?!?

Ước mong duy nhất của gã là tìm được một tổ chức đứng đắn, có đường lối rõ rệt, có tôn ti trật tự đặt trên tinh thần Á Đông. Và nhất là có sự thông suốt từ trên xuống dưới, có sự thương yêu, đùm bọc lẫn nhau, có sự đoàn kết chặt chẽ trong nội bộ, Có hành động trong hiện tại; Huấn luyện đào tạo cho ngày mai; Xây dựng phát triển cho tương lai.

Gã đã nghĩ nhiều đến môn phái của gã; Và mong có dịp trở về để học hỏi và trau dồi hầu chống lại mọi cám dổ của bản thân, để tự luyện một thân thể và một ý chí đanh thép, để tự tạo một bản lỉnh khả dỉ có thể đáp ứng được với hiện tình môn phái và đất nước, để nêu cao ngọn cờ „Trung, nghĩa, Lễ, Trí, T́in „, để dìu dắt cho lớp thế hệ đàn em - Mà hiện đang bị lung lạc từ cội rễ, trước sự giáo dục băng hoại. Trước sự cám dỗ đầy hấp dẫn của vật chất tây phương!-.

Và môn phái gã đó; Đang hình thành và lớn mạnh trở lại, trong thế xiễn dương, quang phục để biến Việt Võ Đạo thành Nhân Võ Đạo; để biến Việt Nam trở lại hùng cường, tự do, thạnh trị…
Những gì ấp ủ, mơ ước của gã hy vọng sẽ không còn bao xa!

Trung Trường