Có phải người điên không biết buồn?

(Dân trí) - Mọi người vẫn thường nói rằng: người điên không biết buồn, nhưng trong suốt buổi trò chuyện chúng tôi nhận thấy: ánh mắt chị hiện lên một nỗi buồn xa xăm, hình như chị cảm nhận được sự cô đơn, lạnh lẽo của cuộc đời mình...
Theo lời chỉ dẫn của bà con trong thôn, chúng tôi tìm đến nhà chị Phan Thị Bảy (47 tuổi), trú tại Cụm 7, Đội 6, thôn Thanh Thủy Chánh, xã Thủy Thanh, huyện Hương Thủy, Thừa Thiên Huế.

Căn nhà chị ở luôn được khoá chặt, mọi sinh hoạt của chị gói gọn trong căn nhà không người chăm sóc

Tuổi thơ của chị cũng êm đềm như bao đứa trẻ khác, không rõ nguyên nhân từ đâu đến tuổi dậy thì chị tự nhiên phát bệnh thần kinh. Khi bệnh ngày một nặng, gia đình quyết định đưa chị đến điều trị tại khoa Tâm thần, bệnh viện Kim Long. Những tưởng vào viện điều trị bệnh tình của chị sẽ giảm, nhưng ở đó chị không ăn uống gì, bệnh thì ngày càng nặng hơn.

Hơn 1 năm nay, kể từ khi bố mẹ mất, chị được đưa về lại căn nhà xưa của gia đình. Thỉnh thoảng, hai chị gái của chị từ thành phố ghé thăm, dọn dẹp phòng và mang đồ ăn về cho em gái. Căn nhà nhỏ lúc nào cũng khoá chặt, mình chị trong nhà, làm những gì cũng không ai hay. Các bác trong xóm thỉnh thoảng mang thức ăn sang cho, một bác cho biết: “Ở bệnh viên thấy nó tội nghiệp quá, trời mưa mà nó cứ đứng giữa mưa cả ngày, nước mưa làm lở chân, nức nẻ, ghẻ lở đầy nên chị nó mới đem về nhà. Cô ấy ăn nhiều lắm, có khi tôi vừa cầm gói bánh sang là chụp lấy ăn hết ”.

Ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt hốc hắc chị ngồi trên chiếc giường tre mặc cho tháng ngày trôi. Trong căn nhà ẩm thấp, hôi hám bóng người đàn bà điên dại cứ đi đi lại lại, cùng những tiếng động của những thứ đồ rơi vỡ. Bà Đặng Thị Thí, hàng xóm cho hay: “Hôm nay chắc có ai đến quét dọn còn đỡ, bữa trước tôi đứng ngoài này thôi mà mùi uế tạp bốc lên nồng nặc, không chịu nổi. Tội nghiệp, nó mắc bệnh điên có biết gì đâu, sinh hoạt lung tung nên nhà cửa thế này”, bà vừa nói vừa nhìn chị lắc đầu.

Cái lắc đầu đó làm chúng tôi chợt nhận ra đã bấy lâu nay chị không người chăm sóc. Bà Thí nói tiếp: “Nó hay la hét, đập phá đồ đạc trong nhà, còn gì nữa đâu nó đập hết rồi”.

Hoàn cảnh của chị Bảy được cả xóm cảm thương, mọi người kể rằng: “Lúc nhỏ chị ấy hát hay lắm, có tham gia văn nghệ của xã nhưng từ khi bị điên, thấy nó cứ ngồi trong nhà một mình, cuộc đời cô đơn của nó thật đáng thương”.

Khi chúng tôi ra về, căn nhà lại khóa trái cửa, vẫn im ắng như mọi ngày. Mọi người vẫn không quên thêm vài lời bàn về chị, họ nói rằng: người điên không biết buồn, nhưng trong suốt buổi trò chuyện chúng tôi nhận thấy: ánh mắt chị hiện lên một nỗi buồn xa xăm, hình như chị cảm nhận được sự cô đơn, lạnh lẽo của cuộc đời mình.

Nguyễn Thị Linh Phương