Trời về đêm trong mùa hè ở miền Nam mây rất nhiều, nhất là trong lúc vừa kết thúc ấp thấp nhiệt đới, mây cứ trôi đi nhẹ nhàng trên bầu trời nhờ lực gió đẩy. Lúc bấy giờ mới thấy lấp ló ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng trên bầu trời, thứ ánh sáng ấy đã nhợt nhạt nay lại bị những đám mây khổng lồ che khuất khiến chẳng nhìn ra cái hình lưỡi liềm của trăng nữa, giờ đây chỉ còn giống như một vệt màu nhoè trên trang giấy đen vậy. Đôi lúc trăng cảm thấy đám mây kia thật kì cục, tại sao cứ thik che trăng, ko cho trăng toả sáng trên màng đêm đến vậy? Trăng vẫn cố nén cơn giận của mình, để rồi một ngày nọ...
Mặt trời từ từ lặng xuống, nhườn một góc thế giớ này cho trăng, trăng tự hào vì mình là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, trăng sáng thật đẹp, thật thơi mộng.Bỗng dưng mây bay tới, che khuất trăng, trăng cố toả sáng hết mức có thể nhưng vẫn không thể thoat khỏi sự che khuất của mây. Giận quá trăng thét lên:
- Này cậu kia, sao cậu cứ hay che mình vậy?
Mây đáp lại :
- Mình thấy cậu ở đây một mình, sợ cậu buồn nên mình đến đây chia sẽ với cậu.
- Mình chả cần cậu. Đây là giang sơn của mình, mình là ngôi sao sáng nhất ở đây, vì thế câu không được che khuất mình.
- Mình...
- Được rồi, cậu biết rồi chứ gì, vậy bây giờ cậu tránh ra chỗ khác cho mình tiếp tục toả sáng đi nào!
Mây lặng lẽ trôi đi để trăng ở lại. Bầu trời bây h chẳng có lấy một chút mây, nhưng trời vẫn đen kịt ko có 1 ngôi sao nào xung quanh trăng cả. Trăng cảm thấy lo lắng, cô độc, sợ hải, ko lúc nào trăng cảm thấy buồn chán đến thế. Trăng cố gạt bỏ những hình ảnh đó và bắt đầu toả sáng trên bầu trời. Một ngày, hai ngày rồi ba, bốn ngày kế tiếp, bầu trời đêm trở nên thật nhàm chán, ko chút gì chuyển động. Vào lúc này chỉ còn trăng với cơn gió lạnh lẽo thổi ngan qua. Những đêm trước mây bay đến trò chuyện cùng với trăng, kể những câu chuyện vui, tâm sự với trăng, nhưng trăng chẳng hề quan tâm, trăng ko muốn để ý đến mây, trăng cứ vờ như chẳng có mây bên cạnh, cứ im thin thít ko nói j cả. Bây h trăng bắt đầu hối hận, trăng nhớ những câu chuyện mà mây kể, nhớ đế những lúc trăng thờ ơ với mây, vây mà mây ko giận trăng. Trăng buồn, ánh sáng của trăng giờ đây thạt lạnh lẽo, ko có chút cảm xúc nào, trăng mong ước mây quay về, trăng lẩm bẩm những điều mình ước trong miệng. Chợt một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, cơn gió này ko hề lạnh lẽo, mà dường như rất quen thuộc, rồi trăng chọt thấy một màng sương mờ nhạt che khuất ánh sáng của mình.
- Chào trăng.
Một giọng nói khe khẽ cất lên, trăng mừng lắm, rồi bắt đầu kể cho mây nghe mọi thứ đã diến ra trong những ngày ko có mây. Mây nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại cười cười, mây ko hề giân trăng chút nào cả. Trăng ko còn cảm thấy khó chịu hay tức giận khi mây lại che mình nữa,ánh trăng cũn trỡ nên huyền ảo và đẹp hơn rất nhiều. Khi bạn mất đi một thứ gì đó thì ban mới biết thứ đó rất quan trọng với mình; Cũng chính lúc trang gặp lại mây, trăng mới biết :" tình bạn là một thứ vô giá, nếu ko có tình bạn mà thay vào đó là những lòng ghen tuôn, ích kỉ thì mình cũng chẳng làm được gì cả."

Huỳnh Ngọc Nga
Vovinam Kiên Giang