TRỒNG CÂY HẠNH PHÚC



Trên chuyến tàu vận tải hang ra huyện đảo Trường Sa, ngoài nguyên vật liệu để gói bánh chưng, bày mâm cổ Tết, bao giờ cũng có những túi hạt hạt giống cây rau các loại. Trên khoảnh đất hiếm hoi ở đảo nổi, luôn có vườn rau xanh mát mắt, giàn mướp hương trổ hoa vàng. Trên giàn gỗ nơi đảo chìm là những thùng xốp đựng giá thế, lá cải xanh to hơn bàn tay người lớn. Và cả trên những chênh vênh nhà giàn DK1, giàn mồng tơi vẫn xanh mướt. Khi đứng bên cạnh cây nhàu ở đảo Trường Sa Lớn, tôi cảm thấy long dậy lên sự ngưỡng mộ với thành quả canh tác nơi con người nơi xa xôi này. Đó như là biểu hiện rõ ràng nhất của sự nhẫn nại, cần cù, ham lao động, vui tươi trong sự gieo trồng của mỗi dân tộc Việt.

Có thể bão táp phong ba ập đến mỗi ngày cuốn phăng tất cả, nhưng mỗi ngày chúng ta lại gieo trồng. Như cậu ca dao vùng Diên Sanh, Quảng Trị về 1 người gặp vận rủi lien mien với ổ trứng ung chỉ nở được 3 chú gà con. Chỉ còn lại ba mà rồi dần dà “một con diều tha, một con quạ bắt, một con mặt cắt bắt”. Vậy nhưng kết lại vẫn là cái lạc quan của tình yêu nuôi trồng.
Đừng than phận khó ai ơi
Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây.
Tưởng như không có nơi đâu gian khó cho bằng vùng quê ấy, xui rủi cho bằng người nông dân đó. Nhưng đâu dễ tìm ra nơi đâu con người biết lạc quan sống đến rưng rưng như vậy.

Không rõ bạn còn nhớ một câu chuyện gửi đến cuộc thi viết truyện cực ngắn cách đây gần hai chục năm, cũng viết về chuyện gieo trồng. Đại ý chuyện kể rằng trên ban công căn hộ tập thể, một gia đình vừa mua được chiếc chậu để trồng cây. Mẹ muốn trồng hoa hồng chờ đến ngày nó trổ hoa ngậm sương. Bố lại muốn trồng cây ớt để mỗi bữa cơm them “đặc sản” vườn nhà. Ông bà muốn trông cây khác, và con lại muốn trồng cây khác nữa. Cứ bàn thảo mãi như thế rồi trong chậu đất chỉ có mỗi cỏ dại bắt đầu mọc lên.

Đôi khi sự do dự đi cùng những mong muốn rời rạc sẽ khiến ta bỏ lỡ cơ hội được gieo trồng. Bỏ lỡ gieo trồng cũng chính là bỏ lỡ một Mùa Xuân đâm chồi nảy lộc mà ta đáng ra phải gầy dựng được. Cuộc đời đâu hết những phen bỏ lỡ ngậm ngùi. Vòng đời con người nhanh lắm.
Lỡ một bước nghìn thu ôm hận
Giật mình ngoảnh lại đã trăm năm

Thưở chưa xa Bác Hồ từng dặn:
Mùa xuân là Tết trồng cây
Làm cho đất nước càng ngày cáng xuân.
Câu đầu là để cổ động việc trồng cây gây rừng hay lấy bong mát. Câu sau thì ý nghĩa không chỉ có vậy. Tuổi nào ũng có thể bắt đầu sự giep trồng. Em đang là học trò cái cây hạnh phúc cho mình và cho tương lai nối tiếp. Dó cũng là thái độ chủ động đi tới tương lai, tự chủ nắm lấy vận mệnh của mình. Như ý nghĩa bừng sáng của hai chữ “mưu cầu” được them vào câu “mưu cầu “hạnh phúc”, trong Bản Tuyên Ngôn Độc Lập khai sinh ra Nhà nước dân chủ Cộng hòa dầu tiên ở Đông Nam Á thuở mùa Thu tháng Tám năm 1945 đấy các bạn ạ.!

-HHT-