Chia tay mối tình đầu, nó không còn gì ngoài sự căm hận con người đã phản bội lòng tin của mình. Lòng hận thù làm nó mất niềm tin vào cuộc sống.



Nó trượt dài theo những ngày tháng đau buồn và căm hận. Nó biết người đó sắp kết hôn, nó liền "nguyền rủa" đó sẽ là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nó muốn anh ta phải sống trong đau khổ vì đã bỏ rơi nó. Nó cứ sống như thế, cho đến khi, Caphekhongduong nickname của một anh bạn già trong công ty bảo: "Em không thể tha thứ sao?" - "Em không thể". "Sống như vậy em có thanh thản không?"

Và rồi anh kể cho nó nghe về những sai lầm thời tuổi trẻ. Khi ấy, chỉ bởi sự tự ái và nỗi tức giận, anh đã không đến thăm mẹ nuôi khi bà nằm viện, không đối xử tốt với bà khi còn sống, để đến khi bà ra đi, anh còn không kịp nhìn mặt lần cuối. "Giờ nghĩ lại, vẫn thấy hối tiếc em à. Giá mà, anh có thể rộng lượng hơn...".



Những lời Caphekhongduong chia sẻ làm nó suy ngẫm thật nhiều. Nó tha thứ cho người đã phản bội mình ư? Giữ lại tình bạn khi người ta đã làm nó tổn thương ư? Nó không làm được...
Và rồi nó gặp anh - người mà nó đang yêu thương, anh bảo nó hãy mở rộng trái tim, tha thứ cho những gì đã qua sẽ thấy lòng thanh thản hơn.

- Em có xem phim Phía đông vườn địa đàng không?
- Dạ có, em vẫn dõi theo phim từ những ngày đầu phát sóng.
- Em có nhớ câu nói của người cha đã mất Lee Ky Chun với Lee Dong Jun không?
- Câu gì anh?
- Người đàn ông rộng lượng là người có trái tim bao dung... Bao dung với cả người xấu.
- ...
- Em biết không, nếu em theo đạo, trong Kinh Thánh có dạy: "Phải tha thứ cho nhau mà sống"...
- ...
- Hãy làm thế em nhé!

Đêm qua, khép lại tập cuối của bộ phim Phía đông vườn địa đàng, một kết thúc mà nó cảm thấy không hài lòng... vì nhân vật nam nó yêu thích Lee Dong Jun cũng là nhân vật chính xuyên suốt chiều dài của bộ phim đã ra đi... Anh đến "phía đông vườn địa đàng", nơi ấy như y tá You Mi Air đã nói: "Nơi đó không có lòng thù hận, không có những tham vọng, chỉ có tình yêu". Trằn trọc cả đêm vì cái kết ấy, suy ngẫm về những điều anh và Caphekhongduong chia sẻ, có lẽ nó đã sai.

Anh đã đúng khi bảo rằng yêu là tha thứ. "Yêu một người có nghĩa là luôn cầu mong người đó hạnh phúc dù có thể người ấy làm mình tổn thương. Không chỉ trong tình yêu, trong cuộc sống cũng thế. Chỉ khi tha thứ, em mới thấy lòng nhẹ nhàng và thanh thản. Em không thấy điều đó sao, vì lòng thù hận mà y tá You Me Air đã đẩy số phận của những đứa trẻ vào bi kịch. Và bà ấy cũng đâu có ngày nào thanh thản vì luôn nghĩ mọi cách để trả thù.... Cái kết phim, có thể khiến nhiều người thấy hụt hẫng vì nhân vật nam chính tốt như vậy, luôn sống cho người khác, vậy mà vẫn ra đi... Nhưng cái kết ấy lại mở ra nhiều điều lắm em à. Sự tha thứ luôn cao hơn tất cả. Em có biết vì sao mô tuýp phim Hàn Quốc thường giống nhau nhưng nhiều người vẫn thích xem không? Vì ở đó, người ta tìm thấy giá trị nhân văn sâu sắc về tình người trong cuộc sống. Em đừng nghĩ nhiều về quá khứ nữa, anh vẫn luôn bên em mà. Anh chỉ mong sao em sống thật nhẹ nhàng và đón nhận tình cảm của anh bằng niềm tin vào cuộc sống".

Xem một bộ phim, nhưng không chỉ là xem bởi bộ phim làm nó hiểu ra nhiều điều. Thầm cảm ơn anh, cảm ơn Caphekhongduong đã giúp nó trở lại là con người của chính nó. Nhất định, nó sẽ gạt bỏ tất cả lòng căm hận sang một bên và ngày mai, nó sẽ sống như nó từng sống, yêu thương và tin tưởng cuộc sống. Nếu ngày nào đó, có tình cờ gặp lại người con trai đầu tiên, nó sẽ mỉm cười chào bằng một nụ cười của tình bạn.

Sống là tha thứ phải không anh? Tha thứ như anh đã bỏ qua những sai lầm trong quá khứ của em. Giờ thì nó hiểu vì sao thiếu đi sự tha thứ con người ta có thể không còn là chính mình.

Hãy tha thứ cho nhau mà sống để thấy cuộc sống thật diệu kỳ và để không bao giờ nói hai từ: "giá như..."!!!