Nụ cười buổi ban đầu

Hắn đẹp trai,hắn giàu có,hắn học giỏi,... những lời khen ngợi đó luôn tràn ngập bên tai hắn,nhưng có lẽ chẳng ai biết được những điều
gì phía sau sự tốt đẹp đó:

Cô đơn !

Ngay cả cô ấy-người có lẽ là hiểu hắn nhất-cũng không thể hiểu hết điều đó.
Hằng ngày cô ấy chỉ biết đón nhận một nụ -nụ cười mát như gió đại dương ,một nụ cười có thể "gây nghiện".nụ cười đó như một liều ma túy ,có thể làm cho cô phấn chấn
ngay cả lúc mệt mỏi nhất.Như một nhu cấu vô cùng cấn thiết,cũng không biết nhu cấu đó có
từ bao giờ, nó luôn thôi thúc cô gặp hắn cốt chỉ để nhìn thấy một nụ cười.

Để rồi một ngày cô lại tự hỏi:nụ cười đó đã trở nên quan trọng như thế từ bao giờ?
-không biết,chỉ biết là cô đã quen như thế rồi!
từ khi bước vào lớp mới,hằng ngày hắn đều trao nó cho cô
mỗi lần cả lớp bật cười trước một bài giảng thú vị của cô giáo,nụ cười của hắn luôn chí hướng về cô.
Hay những lúc ngẫu hứng ngân nga vài câu hát,hắn lại chỉ biết cười lại với cô.

Những buổi tan trường,khi chỉ cả hai đứa đứng chờ đợi dưới bóng cây,chẳng thấy sự tẻ nhạt,nụ cười của hắn và cũng chỉ nụ cười đó thôi ,xua tan và xua tan tất cả,đến cả
không gian yên ả,lặng thầm nơi đó cũng trỏ nên đẹp biết bao.