Nếu các bạn thấy hay thì THANKS cho Ken nhé, đừng spam vô topic này.
CÁM ƠN CÁC BẠN!
Sau đây mời các bạn đón đọc bộ truyện Hunken sưu tầm, do người Việt Nam sáng tác.

......Trường Bạch Sơn bốn mùa tuyết trắng . Những cây thông mọc trên núi cành lá đung đưa rũ từng đống tuyết như phủi sạch mùa đông lạnh lẽo trên mình đón ánh nắng ấm áp mùa xuân. Trong khe sâu một con bạch hổ đang nằm ườn ra sưởi nắng , le cái lưỡi dài liếm láp bộ lông trắng có chút vằn đen của nó rất thoải mái .

Đột nhiên “Rầm!” Tuyết trong khe rung lên rồi văng ra tung toé chụp lên mình nó. Con hổ gầm lên :”Aò ùm” rồi hoảng sợ chạy thẳng vào rừng . Trong khe nứt , băng bị đục thủng một lỗ , một bóng người chui ra đổ người xuống úp mặt lên đống tuyết văng ra lúc nãy.

Đó là một kẻ tóc dài đến lưng , quần áo rách nát hở ra cả mảnh da thịt lớn, lúc này nằm im dang cả hai tay hai chân ra .Y có vẻ mệt mỏi nằm nguyên trên tuyết như đang sưởi nắng . Một hồi lâu sau y ngửng mặt lên. Khuôn mặt y tiều tuỵ xanh xao ốm đói nhưng con mắt sáng lạ thường . Y ngửng lên nhìn trời xanh bao la thốt lên:” Cuối cùng ta lại được nhìn thấy mặt trời ! …Lão thiên ngươi giết cha mẹ ta, bắt ta sống kiếp mồ côi , sư phụ đặt tên ta là Hận Thiên để chống lại thiên mệnh. Lão thiên ngươi đày ta xuống cái địa ngục trần gian này. Ta căm hận trời xanh và cả cái số mạng khốn nạn này. Nhưng khi trải qua bao ngày trong bóng tối lạnh lẽo lại được nhìn thấy trời xanh, ta cảm giác như bao nỗi oán hận trong lòng gần như tan biến . Giờ ta mới thấm thía lời sư phụ :Cái gì là số mạng quả thật con người không thể nào hiểu nổi .Chỉ cần không chịu buông xuôi rồi vận mệnh nhất định sẽ thay đổi“.

Y phủi tuyết lạnh căm trên da thịt định đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Y quá mệt mỏi , sức chịu đựng của con người nào phải là vô hạn. Y thiếp đi , những kí ức ngày xưa lại trở về chập chờn trong giấc ngủ.

Núi Phiêu Diểu ,một ngọn núi hoang vắng. Bao năm nay chưa có ai dám đến đây . Bởi vì thú dữ chăng? Số lượng thú dữ ở đây không nhiều hầu hết đã bị săn bắn hết. Vả lại với những cao thủ võ lâm thì vài con thú dữ có gì đáng kể ? Trên núi có nhiều ma quỷ chăng? Những người tiều phu đến đây đốn củi khẳng định chưa gặp ma quỷ trên núi bao giờ . Lí do duy nhất là trên núi đã có sẵn một thứ đáng sợ nhất đó là một tuyệt đại võ giả giết người không chớp mắt - Môn chủ Ngũ Võ Thần Môn – Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi .

Trong Phong thần bảng ghi rõ:
Vương Phi năm ba mươi tuổi đã luyện thành nội công Huyền Băng Quyết, mười năm sau trong lần lên Thiên Sơn tầm bảo trong một đêm mưa gió đứng trên đỉnh núi ngửa mặt cười nhạo trời cao bị thiên lôi giáng suýt chết , trở về dựa vào cảnh tượng sấm sét phong vũ và Kinh Dịch tự sáng tạo ra ba môn võ công lợi hại là Phong Thần Cước , Lôi Thần Quyền , Hàn băng chưởng, từ đó đánh khắp thiên hạ, số người có thể đánh bại ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay .

Cũng bởi qua tàn ác, giết người như cỏ rác , bị đồng đạo võ lâm truy giết , bi trọng thương trốn lên núi Phiêu Diểu. Năm năm mươi lăm tuổi sáng tạo ra Ngũ Võ để trả thù những kẻ từng truy sát ông ta, một mình chém giết gần hai trăm cao thñ Hắc Bạch đạo dám lên Phiêu Diểu sơn tìm ông ta. Sau đó dùng Ngũ Võ đó khiêu chiến khắp nơi . Ngũ Võ tượng trưng cho Kim- Mộc –Thủy- Hoả- Thổ có Huyền Băng Quyết làm chủ đạo biến hoá vo cùng . Ngũ võ bao gồm: Kim long tiên pháp – đại diện cho hành Kim , Tùng Phong lạc diệp ám khí - đại diện cho hành Mộc, Cuồng lãng thương pháp – đại diện cho hành Thủy, Băng Hoả lưỡng nghi đao pháp – đại diện cho hành Hỏa, và Thúc địa kiếm pháp đại diện cho hành Thổ . Ngũ võ đại thành Vương Phi dùng nó khiêu chiến các cao thủ dương đao lập uy .

Đầu tiên dùng đao pháp giết chết tuyệt đại cao thủ dụng đao là Nam Hiệp Âu Dương Xuân , người nào đao pháp vô địch phương Nam .Sau đó quyết chiến siêu cao thủ dụng kiếm - Vô Minh đạo trưởng cña phái Võ Đang . Nhờ vào Thái Cực kiếm pháp siêu việt chưa từng thất bại nên Vô Minh đạo trưởng mới giữ được mạng, chỉ mất đi một cánh tay và một tai lại bị nội thương võ công giảm sút khôg thể phục hồi lại . Từ đó xấu hổ tiềm tu tại hậu sơn Võ Đang không đi lại trên giang hồ nữa.

Kẻ thứ ba là Đường Môn môn chủ Đường Thiên Dung . Sau một trận quyết đấu bằng ám khí bị ông ta giết chết . Đệ tử Đường Môn mang về khiếp đảm khi thấy trên người môn chủ dính gầnn chục cái ám khí không tẩm độc nhưng cái nào cũng vào chỗ hiểm chết người.
Tiếp đó đánh bại nốt Dương Khiếu Thiên – truyền nhân cña Dương gia thương pháp , từng một mình một thương tả xung hữu đột giết chết ba mươi sáu cao thủ của sơn tặc trên núi , thương pháp được xưng tụng là không có đối thủ . Kẻ cuối cùng đấu với Ngũ Võ là Nam Hải lão bà , với Nam Hải tiên pháp từng qua lại Nam Bắc giết vô số cao thủ , mỗi người đều dùng không quá năm chiêu . Lão bà đấu tiên với Vương Phi, thua tâm phục khẩu phục rút khỏi giang hồ không dám trở lại Trung Nguyên nữa.

Sau khi hoàn thành việc dương đao lập uy , Vương Phi lập ra Ngũ Võ thần môn, đồng thời thoái ẩn trên núi Phiêu Diểu, việc quang dương phát đại giao cho đại đệ tủ Phiên Thiên Tử làm. Cứ mười năm ông ta xuống núi một lần đi khắp thiên hạ tìm đệ tử trong số thanh thiếu niên anh dũng và thông minh nhất. Lần nào cũng đi rất bí mật hòan tòan không giao đấu với ai nên không ai biết thực lực ông ta khủng khiếp đến mức nào.

Ông ta thu được cả thảy năm đệ tử . Đầu tiên là Phiên Thiên Tử thu nhận vào năm ông ta sáu mươi tuổi, được chân truyền cho Băng Hoả lưỡng nghi đao pháp. Năm bảy mươi tuổi thu Lý Toàn Phong làm nhị đệ tử tu luyện Tùng Phong Lạc Diệp ám khí. Năm tám mươi tuổi thu một mồ côi làm tam đệ tử đặt tên là Nhân Kiếm để truyền Thúc Địa kiếm pháp . Mười năm sau thu cháu của Dương Khiếu Thiên là Dương Quân làm tứ đệ tử truyền thương pháp. Cuối cùng truyền thương pháp cho Trần Vân Nhạc – ngũ đệ tử.

Từ lễ thượng thọ bách niên ông ta không giao tiếp với ai nữa chỉ có một nha hoàn tên Bạch Nhã Nhã hầu hạ, suốt ngày chuyên tâm tu luyện . Không ai còn dám thách đấu ông ta nữa bởi ngũ đại đệ tử của ông ta ai ai cũng là cao thủ , tùy tiện đấu với một trong năm người chưa chắc đã toàn mạng rồi.

Đỉnh núi Phiêu Diểu , trên một tảng đá to , một râu tóc bạc trắng đang ngồi nhắm mắt tĩnh tu. Đột nhiên trong màn đêm đen kịt một ánh sao băng lóe lên , một đốm lửa trời rơi xuống nhân gian báo hiệu điềm không lành chăng? Ầm .Đốm lửa rơi xuống đất nổ tung làm cho chân núi như rung chuyển . Bạch Phát lão nhân mở bừng mắt nhìn xuống , trong ánh mắt ông ta thần quang chớp lòe rồi biến mất. Một thiếu phụ xinh đẹp tầm ngoài ba ươi tuổi chạy ra hỏi:”Môn chủ có chuyện gì vậy? “ Lão nhân không trả lời “Lưu tinh, không là phúc hay là họa đây”. Lão quay sang phụ nhân: Nhã nhi, con xuống chõ chân núi xem thế nào? Hình như ta nó rơi vào một ngôi nhà. “

Trong đêm tối thăm thẳm khoảng cách lại cực xa vậy mà lão nhân có thể thấy lưu tinh rơi vào căn nhà không rõ thực lực ông ta cường đại đến mức nào . Còn nàng thiếu phụ chính là Bạch Nhã Nhã , năm nay nàng đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhờ nội công thâm hậu giữ cho nhan sắc không bị tàn phai. Bạch Nhã Nhã sau khi vâng một tiếng thân hình như con én đã ra xa ngoài mười trượng trông như lướt gió mà đi , phiêu dật cực đỉnh.

Một lúc sau đến dưới chân núi , đúng như lão nhân nói lưu tinh rơi vào căn nhà gỗ của người tiều phu. Lưu tinh tuy nhỏ nhưng sức phá hoại rất lớn . Căn nhà gỗ sụp đổ , gỗ và tre tan nát rơi lả tả, chính giữa có một lỗ rộng hơn một trượng. Nhã Nhã nghĩ chẳng có ai sống sót định quay đi thì nàng nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ trong đám cỏ. Nagf vội đi về phía đó và thấy một đứa trẻ còn quấn trong tã đỏ trên mình bê bết máu thịt của người mẹ.

Nhã Nhã chợt thấy cảm động, người mẹ đến lúc rời trần gian còn chưa minh bạch mình chết vì cái gì , theo bản năng vẫn ôm ấp che chở cho đứa con, thịt nát xương tan nhưng may mắn đứa con không hề xây xước một chút nào. Đứa bé cũng thật gan lì . Trong hoàn cảnh đêm tối lại không có mẹ bên cạnh vẫn đang giơ hai bàn tay bé xíu lên chơi đùa. “Có lẽ nó còn chưa biết mình mồ côi!” Nhã Nhã thương cảm cho đứa bé tội nghiệp ,nàng bèn bế nó lên dùng tay áo lau sạch máu và thịt dính trên khuôn mặt non nớt. Trong lòng người thiếu phụ tình mẫu tử chợt nổi lên.

Nàng quyết mang nó về nuôi dù lão nhân có trách phạt cũng vẫn vui vẻ. Khi nàng đưa đứa trẻ đi nó bắt đầu khóc tướng lên vì biết đây không phải là mẹ nó. Hơi ấm của người mẹ rất khó phai trong lòng của trẻ con. Nhã Nhã lướt đi trong đêm. Lát sau nàng đã quay lại bên tảng đá trên đỉnh núi.
Nhã Nhã đáp:” Vâng ,… môn chủ con muốn nuôi nó có được không?”
Bạch phát lão nhân trầm ngâm “Con không có sữa lấy gì để nuôi đứa trẻ này bao giờ?”

Nhã Nhã lặng im . Bạch Phát lão nhân hiểu đã làm nàng đau lòng , thở dài: “Nếu ngày đó con không theo hầu hạ ta , giờ chắc đã con cháu đầy nhà, làm gì nên nỗi cô quạnh như thế này!!”
Thiếu phụ đứng tần ngần ôm đứa trẻ, khuôn mặt dù có vài nếp nhăn của thời gian nhưng vẫn rất xinh đẹp.Nàng đáp lời : “Môn chủ à, con sống trên đời mồ côi chẳng có ai thân thích lại rơi vào tay bọn cường đạo không thể phản kháng. Nếu khi đó người không cứu con thì con đã sống không được chết cũng không xong rồi. Người là người đầu tiên mang lại cho con con tình thương.Con xem người như gia gia của mình vậy. Con có ở đây hầu hạ người thêm một kiếp nữa thì cũng không hề hối hận.”

Bạch phát lão nhân thở ra một hơi : “Ài, số mệnh quả là không sao nắm bắt được. Duyên phận đã cho con và ta gặp nhau cung như cho đứa trẻ này gặp con.Ta nghĩ nếu con muốn nuôi nó thì đưa nó đến nhà một bà vú nào có sữa, một năm sau ta lại đón nó về!”
Người thiếu phụ hơi do dự nhưng cuối cùng cũng vâng một tiếng rồi đi vào nhà. Hôm sau , bình minh vừa lên sương mờ và mây trên đỉnh núi cuộn vào nhau dày đặc lạnh căm căm. Lão nhân vẫn ngồi trên tảng đá. Qua màn sương mù , lão nhân thấy Nhã Nhã lặng lẽ bế đứa trẻ xuống núi. Hoàng hôn xuống lại thấy nàng bế đứa trẻ về.


Lão nhân hiểu quanh vùng chỉ có một thị trấn nhỏ và những nhà tiều phu sống riêng biệt, muốn tìm một người phụ nữ vừa sinh quả là khó hơn lên trời. Cứ như vậy ba hôm liền , người thiếu phụ vẫn phải mang đứa trẻ trở về. Lão nhân không đành lòng bảo: “Thôi con không phải đi nữa đâu. Có lẽ ý trời đã định đứa trẻ này ở lại với chúng ta. Hãy chăm sóc nó tử tế, sống chết của nó phải phụ thuộc vào đức hiếu sinh của ông trời và ý chí sống còn của nó”.
Người thiếu phụ nghe vậy bèn bế đứa trẻ vào nhà tranh. Mặc dù ngày nào cũng nấu cơm rau thịt mớm cho nó ăn¸ nhưng đứa trẻ hãy còn bé quá chưa tiêu hóa được những thứ này, càng ngày nó càng gầy đi. Mấy tháng sau chỉ còn da bọc xương. Bạch Nhã Nhã ngày nào cũng buồn bã vô cùng làm lão nhân rất đau lòng.


Tuy trước đây lão là ma đầu giết người không gớm tay nhưng về già từ khi chuyên tâm nghiên cứu võ học mà không thu được kết quả, tâm tính lão đột nhiên thay đổi. Lão lại thích tình cảm gia đình. Lão thích thú nghe tiếng khóc của đứa trẻ, giọng ru ngọt ngào của Nhã Nhã.Tất cả làm cho tâm hồn lão lắng lại như trẻ ra chục tuổi. Vậy mà giờ đây lão chỉ đành giương mắt nhìn đứa trẻ chết dần chết mòn , trong lòng lão vô cùng khó chịu .

Tức mình lão vung tay vỗ ra một chưởng. Cây tùng cổ thụ to bằng vòng tay ôm gãy rắc , lập tức đổ xuống sân. Trong lúc đang suy nghĩ tìm cách cứu lấy sinh mạng đứa trẻ, chợt nghe tiếng gì đó trong rừng, lão phi ngay xuống núi vào khu rừng trước mặt. Chỉ chưa đầy một canh giờ sau Nhã Nhã đã thấy lão vác vể một con báo gấm to đặt xuống sân, rồi vứt ba con báo con xuống canh mẹ nó. Thì ra là một con báo mẹ đang nuôi con.

Nhã Nhã vội bế đứa trẻ đang ngủ trong lòng đi ra: “Môn chủ bắt con báo mẹ và con nó về làm gì vậy?” Lão nhân cười ha ha : “Đây là vú em của đứa trẻ, từ nay con xích con báo này lại, hàng ngày chịu khó xuông núi kiếm thức ăn cho nó để nó có sữa cho đứa trẻ”. Nói rồi quay mình nhảy lên tảng đá tiếp tục tọa thiền . Nhã Nhã mừng rỡ , đưa đứa trẻ lại vú con báo , con báo đã bị điểm huyệt năm yên nhìn đứa trẻ bú ừng ực. Mấy con báo con cũng nhảy vào tìm vú mẹ . Nhã Nhã sợ chúng làm đau đứa bé nên đẩy chúng sang bên dành cho đứa trẻ một bên.

Từ đó, những con báo con lớn dần thì đứa trẻ cũng lớn dần, cứng cáp khỏe mạnh không mắc bất kì bệnh tật gì. Chỉ một năm sau là nó thôi sữa. Nhã Nhã bèn thả con báo mẹ và lũ con ăn càng lúc càng nhiều vao rừng. Không biết có phải do sữa con báo mẹ rất tốt không mà đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh và thông minh lạ thường, lại rất hiếu động. Năm nó lên năm tuổi , ngày nào cũng chơi đùa rách hết quần áo , tối nào Nhã Nhã cũng phải vá lại.

Tuy nhiên nó rất ngoan và biết nghe lời.Dạy chữ nào là nó nhớ chữ đó. Chỉ có một thứ làm cho Nhã Nhã hơi phiền là thằng bé thich luyện võ hơn học văn.Hở ra là lại tót đi luyện võ suốt ngay năn nỉ Bạch di dạy võ. Trong hai người ở cùng nó biết Nhã Nhã cưng chiều nên đôi khi còn lè lưỡi làm mặt quỷ mỗi khi nàng dọa đánh đòn nó. Nhưng ngược lại nó rất sợ bạch phát lão nhân. Ông ta trừng mắt là nó cảm thấy cơ thể như đông cứng lại, gió rét như táp vào mặt sợ đến nỗi muốn vãi cả ra quần
Viết cho thằng Trung Quốc dịch truyện của Việt Nam, chứ không để Việt Nam mãi dịch truyện Trung Quốc