Những ngày tháng 10 lũ lớn mà xa quê
Là những ngày bộn bề trên đất khách.
Là những ngày mưa rơi lách tách.
Thả giọt buồn vào trái tim người đi xa.


Ngồi đờ người và dán mắt vào cái màn hình thu nhỏ, dỏng tai nghe hai tiếng Kon Tum ngắt ra từng nhịp trong đoạn clip phóng sự mà tim tôi se sắt. Từ trước đến giờ, trên mảnh đất bazan ấy, có khi nào xảy ra điều tồi tệ kinh khủng như thế? Và cũng từ trước đến giờ, con tim của một gã trai mới lớn như tôi không hề biết chạnh lòng... vì quê hương. Nhưng, kể từ giây phút được xem hàng loạt sự thật phũ phàng đang xảy ra trên chính nơi mình lớn lên suốt 18 năm, tim tôi đã biết đập những nhịp ngóng trông về quê nhà.

Dẫu biết rằng thiên tai đã qua đi, nhưng ngày hôm nay, tại thời điểm này, sức ám ảnh của đoạn clip và bức ảnh vẫn da diết, gợn dậy để tôi viết ra... những xúc cảm đã, đang hiện hữu trong tâm thức, viết nên điều tôi tin sẽ tiếp diễn và cả đôi điều tôi nghĩ.

Bão lũ tạm thời đặt dấu chấm khép, những cột nước kinh hoàng hạ mốc, nhưng cái đau về mất mát và cái lo về một tương lai vô định giữa miền trắng xóa lại lên cao trào tột đỉnh.



Những ngôi nhà đổ nát sau khi cơn bão Mirinae càn quét.

Còn lại gì giữa đống hoang tàn đổ nát ngoài những gốc trơ, cây gãy, bùn non và nước mắt? Còn lại gì khi tất cả đã bị cuốn phăng phũ phàng bởi thiên tai bất định? Còn chứ! Còn những con người vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau trong cái đói, cái khát dày xéo. Còn những cánh đồng hoang nối tiếp cánh đồng hoang. Còn nào đó cả chuỗi hi vọng bừng bừng rực cháy, còn tình người ánh dậy sau chiều mưa dông, còn những trái tim thổn thức cùng nhịp đập ở những miền xa khác... Còn đủ để ta biết rằng: ta vẫn còn có thể tiếp tục đứng lên và tiến bước.

Giọt nước mắt của em khẽ nhòe đi trên má. Nó không lăn tròn từng nấc mà cứ lan rộng ra và vỡ òa như không thể giấu niềm tức tưởi. Em run run cầm trên tay củ sắn sống đã vất vả mò mẫm kiếm tìm. Bất giác, sóng lưng em giật nhẹ luồng điện hạnh phúc. Em sung sướng biết nhường nào khi đang lập lòe ranh giới sống-chết, em tìm được thứ có thể duy trì sức sống và tạm che đi nỗi đau lớn. Nỗi đau lạc cha, mất mẹ giữa cuồng phong, gió bão. Thật hiếm hoi khi có một tia hi vọng lẻ loi thoáng vụt lên trong đôi mắt ngây ngô của em, đôi mắt đã bị những điều không tưởng làm sầu bi, thảm lụy.

Khép lại trang lịch sử đáng nhớ, vùng cô lập đã được giải tỏa để nhận sự trợ giúp, cưu mang từ các tổ chức thiện nguyện. Một gói mì, một chai nước, một chiếc áo che thân cũng làm ấm lòng trái tim bé bỏng. Và trái tim ấy đã nghẹn ngào bật khóc khi cô giáo em, người vượt quãng đường đèo hàng trăm cây số đang còn tắc và lầy lội, tìm đến. Đôi mắt hoảng hốt nhìn quanh quất, như lục tung hoang tàn... để rồi cô đã thấy thằng nhóc học trò lặng người đi với củ sắn luộc trong vị mặn nước mắt và nướng trên lò than của nỗi đau. Cô tất tưởi chạy đến, ôm em vào lòng, siết thật chặt, thì thầm vào tai cậu học trò bất hạnh những điều em muốn biết, muốn nghe và cần hiểu...
- Tại sao lại có ngày hôm nay?
- Em hãy ngẩng mặt lên sẽ thấy những ngọn đồi bị cạo đi như những mái đầu xanh bị hói! Nước lũ cuộn về trở tay không kịp vì đất sói mòn và rẽ núi bởi đất bị làm cho trơ ra, không gì che chắn...
- Ai làm cho đất như vậy? Làm cho nó phải lìa cây, làm cho nó bị bóc dần bóc mòn từng lớp phù sa mỡ màu?
- Là những người thiếu hiểu biết chặt phá, là những người có hiểu biết nhưng can tâm vì lợi lộc, giàu sang, phú quý, là vì những phút trớ trêu lỡ tay thiêu trụi cả vạt rừng... Nhiều và nhiều lí do em ạ. Và chính những điều đó, có lẽ, em sẽ nhận ra thứ mình cần làm... Gạt đi nước mắt, lau khô vết thương lòng, gồng lên, đứng dậy, đạp vào nỗi đau, bắt đầu tìm liệu pháp chữa những "lí do"... Cô sẽ đồng hành cùng em, không thể suốt đoạn đường nhưng có thể là những bước nền tảng đầu tiên.
Nước mắt em lại nhòe đi trên củ sắn... Em "à" lên một tiếng. Tiếng à như ngộ ra bao điều đằng sau trận thiên tai quái ác.

Tiếng à ấy cũng chính là tiếng à trong tâm thức của tôi. Tôi à lên với chính mình, hóa ra tôi cũng yêu quê hương lắm nhưng mãi đến khi xa nó và thấy nó đau, tôi mới biết nói tình yêu ấy ra thành lời.

ST