"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó...đầu tiên hãy yêu người đó trước đã"


CÂY, LÁ VÀ GIÓ


Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ

ở góc những bức tranh của tôi.Tôi đã từng hẹn hò bới năm cô gái khi tôi còn dự bị đại

học, trong số đó có một ngườitooi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để làm

quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có nững ngón tay thon dài,

không có một ngoại hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự

dễ thương, thông minh yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ

người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau

rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những

tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ răng nếu cô ấy thật sự cô ấy dành cho tôi thì

cuói cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do

cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô

gái khác và...tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó...



Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắc khe. Khi

tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ

cười và nói "cứ tự nhiên" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt

dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suót ngày hôm đó. Khi

mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biêt tôi quay trở về

lớp để lấy đồ...và tôi đã nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.



Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đang cãi nhau, tôi

biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng

tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy , cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt

thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của

mình.



Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy

bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.



Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ năm, tôi đã hện hò cô ấy, sau khi đi chơi được vài

ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng có

chuyện muốn nói với tôi. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi

hay là côa ấy bắt đầu quen một người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã

theo đuổi cô ấy trong một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động đầy

sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.



Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào , tôi chỉ cười và mừng cho cô

ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nưa, giống như có

một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể.

Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì

một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?



Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gởi 10 ngày sau đó "lá rời cây là vì gió

cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại"




(còn tiếp)