Lá
Suốt thời gian học dự bị đại học, tôi rất thích nhặt lá, tại sao ư? Tại tôi thấy để một cái
lá rời khỏi cành cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vạy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian
học dự bị, tôi luôn ở rất gàn một người con trai, không phải bạn trai đâu...chỉ là bạn bè
thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học đueoecj một cảm giác mà trước giờ
tôi nghĩ là mình không thể có - sự ghanh tị.
Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy.
Nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một
người con gái khác.
Tôi thích anh ấy và tôi biết răng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không thể
biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có
bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn
thương rất nhiều
Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu
anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Nó khác xa với việc anh
ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy? Tôi có thể biết anh ấy thích gì,
biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm của anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiẻu
được và tôi cũng không thể nào mở lời được. Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên
cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp
trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm,
muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình...
Tôi biết dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy
nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng đã nghĩ đến
chuyện bỏ cuộc. thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi
đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi
tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi chiếc
lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần thì tôi
đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió
đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi đến một vùng đất xinh đẹp hơn...cho nên cuối
cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại
"Lá lìa cành vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại?"
Sưu tầm