chương 1: Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ
……….
- Bạn vẫn khỏe chứ Kiên?
- Uh, Hạo Thiên ah? Mình vẫn bình thường, thế còn bạn thì sao? Dạo này học hành thế nào rồi, cố gắng luyện tập cho tốt nhé để sau này về nước mình còn được nở mày nở mặt khi đi bên cạnh bạn chứ..hiii…
- Ối giời! yên tâm đi “ông bạn già” của tôi ah. Cho mình hỏi thăm ba mẹ bạn và ba mẹ mình ở nhà vẫn khỏe chứ? Mình nhớ ba mẹ quá!
- Vẫn khỏe, công việc vẫn bình thường, mình sang bên đó chơi suốt mà. Bố và Mẹ bạn cũng nhớ bạn lắm đó. Mình nghĩ, lát nữa bạn gọi về cho bố mẹ đi. Thôi nhé, mình đang phải viết truyện để gửi đi dự thi.
- Thế cơ ah? Khiếp nhỉ “ông già” nhà mình hôm nay viết truyện cơ đấy! sắp xong chưa? Mail qua cho mình duyệt cái coi có bị “ói” không nèo …hịa… hịa….
- Ôi, lạ lắm ah? Hehe.. cái này “phình phường” thui. Được rồi, viết xong bạn là người đầu tiên đọc vậy được chưa nào? Ah, nhớ mang cái chậu để gần khi đọc truyện của mình đấy nha! Thôi lo mà luyện tập võ nghệ đi, chúc vui ve! Pi pi..
- uh, chúc ông bạn thành công trong câu truyện đầu tay này!
Hôm nay, chân mình vẫn bị đau chẳng thể nào đi lại được, chỉ biết ngồi xem tin tức trên Internet, chán quá! Mình đang ngồi mơ màng, ánh mắt nhìn về xa xăm qua khung của sổ dưới cái se se lạnh của tiết trời mùa đông ở Hà Hội những ký ức ngày xưa lại chập chờn về trong suy nghĩ.

Trần Hạo Nam là một nhà khảo cổ học nổi tiếng , anh chuyên nghiên cứu những nền văn hóa của loài người, đặc biệt là những di tích tự nhiên. Bên cạnh công việc khảo cổ yêu thích của mình thì anh cũng rất yêu thích võ thuật, và thực sự cái đai đen Thái Cực Quyền giúp anh rất nhiều trong cuộc sống cũng như trong công việc. Anh có một gia đình rất hạnh phúc, vợ hiền và con ngoan. Hạo Thiên chính là con trai của anh, cậu bé năm nay 7 tuổi nhưng nhìn cậu bé rất khỏe mạnh, rắn chắc và đặc biệt hơn nữa Hạo Thiên có một trí thông minh lạ thường, lại rất hiếu động. Ngày nào cũng chơi đùa cho tới tối xẩm, quần áo lem luốc, dường như chẳng có bộ nào cậu mặc được lâu bền.
Tuy nhiên Hạo Thiên rất ngoan, biết nghe lời. Dạy chữ nào nhớ chữ đó, cậu bé có thễ làm được những bài toán mà bạn bè cùng lớp không ai làm được, hơn nữa nhờ có cha, mẹ chỉ bảo thêm về những chữ cổ ngữ, chữ tượng hình…nên cậu bé còn biết rất nhiều về chữ cổ ngữ. Nhưng có một điều khiến cho mẹ cậu hơi phiền là thằng bé thích luyện võ hơn luyện văn. Hở ra cái là nó lại tót đi luyện võ, suốt ngày năn nỉ bố mẹ dạy võ.
Cậu bé quá ham mê võ thuật nên bố mẹ cậu không dám dạy cho cậu võ công ngay từ bây giờ, mà phải đợi cậu lớn thêm. Mặc dù vậy, ngày nào Hạo Nam cũng gọi con dậy sớm tập võ cùng, nhưng anh chỉ dạy cho thằng bé mấy bài dễ dàng nhất của Thái Cực Quyền thôi.
Hạo Nam biết con trai mình rất có tài luyện võ, không những thế lại còn rất ham mê là đằng khác, chính vì vậy anh luôn kiềm chế cậu bé và hướng cho nó học văn hóa.
Vào một ngày nọ, Hạo Nam cùng đoàn khảo sát đến một ngôi đền cổ thuộc tỉnh Hà Tây cũ, vì được biết nơi đây người ta mới phát hiện ra một chiếc trống đồng cổ cùng với rất nhiều sách và những đồ cổ khác. Trong chuyến đi này, đoàn của Hạo Nam gồm có: Hạo Nam làm trưởng đoàn, Chí Kinh làm phó đoàn, Phương Lan vợ của anh là giám định viên và Hạo Thiên con trai anh cùng mấy thành viên trong đoàn. Sở dĩ lần này anh cho Hạo Thiên đi cùng là vì anh muốn hướng cho cậu bé theo nghiệp của anh, anh muốn qua lần này anh có thể truyền đạt thêm cho con trai một chút lý thuyết của thực tế.
Trong lúc mọi người đang tập trung làm việc, thì Hạo Thiên cũng đi vào bên trong ngôi đền cổ để thỏa mãn sự hiếu động lẫn tò mò của cậu. Vừa đi vừa nghiêng ngó lung tung, bất chợt cậu dừng lại trước một cửa phòng, cánh cửa được làm bằng gỗ nguyên bản, lại được khắc trên đó một hình con rồng khổng lồ đang ngậm một viên minh châu bao quanh cánh cửa, nhìn lên trên thấy một tấm bảng viết bằng chữ Hán Nôm đã mờ đi vì bụi bặm và mạng nhện “Tàng Thư Các”. Cái tên này gây ấn tượng rất lớn cho cậu bé.
Nó nghĩ thầm: “ đã có lần bố nói : Tàng Thư Các là nơi cất giữ những kinh văn quý hiếm của các nhà sư”.
Không đắn đo suy nghĩ nhiều, cậu bé liền tiến đến mở cánh cửa ra một cách từ từ chậm dãi, như sợ bên trong có điều gì đó không hay đến với cậu.
Két, keet, keee……!
Cánh cửa từ từ mở ra, không hiểu vì lý do gì mà lúc này cấu thấy tim của cậu cứ dồn dập đập rất nhanh, thêm vào nữa là sự yên tĩnh lạ thường của căn phòng không khỏi tạo cho cậu cảm giác hồi hộp, sống lưng buốt lạnh. Đang đứng hít thở thả lỏng tinh thần theo những khẩu quyết Thái Cực mà bố đã dậy, thì một lần nữa:
Vù..u…u…u…u…!
Một cơn gió từ cánh cửa sổ đối diện thổi vào cậu, khiến cho cậu không thể tự chủ được bản thân nữa, thân hình khẽ rùng mình mấy cái, tóc gáy dựng ngược lên. Chỉ muốn hét thật to và bỏ chạy, thế nhưng:
“ Là một người đàn ông thực thụ, con phải biết đối diện với chình mình, đối diện với khó khăn. Có như vậy con mới tiến bộ được!” lời nói của bố một lần nữa lại vang lên trong đầu nó.
Nó vẫn đứng im bất động, chỉ khác một điều đó là mắt nó đang từ từ nhắm lại, bắt đầu hít thở. Bất chợt nó mở mắt ra và rất tự tin bước từng bước nhẹ nhàng vào trong căn phòng. Cứ thế, thời gian trôi đi và nó cũng đã đi tham quan hết căn phòng. Bắt đầu để ý đến những cuốn sách đày bụi bặm theo năm tháng trên giá sách. Trong này toàn kinh văn của nhà sư khiến cho cậu bé cảm thấy có điều gì đó trống vắng pha lẫn thất vọng trong cậu, bởi lẽ không thấy điều mà cậu đang hy vọng, mà đang muốn tìm kiếm: đó là nhưng quyển sách về võ công.
Đặt những quyển sách lại chỗ cũ, tiếp tục chú ý đến nhứng thứ khác. Nhìn thấy một bức tranh được treo ở một góc rộng rãi, trang nghiêm của căn phòng, bên dưới bức tranh là một cái bàn có chứa một lư hương cổ, bên dưới cái bà là một tấm nệm vải đã cũ kỹ, chợt Hạo Thiến nhìn thấy ngay bên cạnh tấm nệm lờ mờ có vài chữ gì đó, cậu lại gần và phủi lớp bụi bên trên đi một dòng chữ hiện ra:
“ đã có duyên sao không quỳ lạy hai mươi mốt lần”
Thầm nghĩ, quỳ lạy trước vong linh của một vị nhà sư thì cũng không có gì là quá đáng cả. nghĩ vậy cậu bé liền quỳ lạy trước bức tranh đủ hai mươi mốt lần. bất chợt mặt của cậu bé biến sắc tái nhợt đi khi thấy mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển.
“ động đất ư? Chết rồi mình phải làm sao bây giờ? Chạy thôi!”