Đây là hồi ký về mình và 1 người con gái, 1 vài chi tiết trong hồi ký đã được thay đổi để tránh tình tiết bạo lực. Ngày tháng là ngày chính xác theo trí nhớ của mình và nhật ký của người con gái đó. Anh cám ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.

Ngày 12/3/2007
Anh đến với vovinam cũng thật tình cờ thôi, nhưng có lẽ anh nghĩ chính em mới là người mang đến cho anh nhiều nghị lực và niềm đam mê như thế. Anh yêu môn võ này cũng chính như anh yêu em vậy. Vì với anh, đó là 1 điều ý nghĩa nhất.

Phải nhắc về anh, anh vốn là 1 nhân vật có thể nói là khét tiếng trong trường của mình, anh từng nổi tiếng với các vụ chặn đường hăm dọa cướp xe đạp, nói chung anh là 1 kẻ xấu, xấu vô cùng trong trường, và ai gặp anh cũng phải sợ, chỉ có nhóm gang của anh là không sợ, và em là không sợ anh.

Còn em là 1 đứa con gái học giỏi, giỏi không hẳn là giỏi nhất trong trường, có thể nói là giỏi hơn anh, giỏi hơn anh rất nhiều, anh là học sinh trung bình, còn em thì học sinh giỏi hạng 4,5 trong lớp, nhưng tiếc là lớp em cũng không chung với lớp anh, chỉ có lên lớp 12 anh mới chuyển vào lớp em, nhưng cũng không được lâu.

Hôm đó là 1 sự kiện tình cờ, anh tan học, một thằng nhóc học lớp 10, mới vào trường sắp chuẩn bị lên lớp 11, chuẩn bị cho kỳ thi HK nên anh mới đi về trễ như thế. Cả trường dường như chỉ còn 1 mình anh vậy. Vội vàng, anh ra lấy chiếc xe đạp của mình, và tình cờ, anh đã gặp em. Có 1 số thằng gian hồ trong trường, anh biết tụi nó, và anh trong nhóm tụi nó. Sau lần đầu tiên chạm mặt như thế, anh biết em sợ anh, vì anh cũng từng gây nhiều chiện trong trường, cũng từng óanh lộn, ăn hiếp kẻ yếu hơn mình, nhưng em là người con gái đầu tiên anh chưa ăn hiếp được.

Ngày 13/3/2007

Anh đã biết được chỗ em đỗ xe, anh đã cố ý đi từ sớm, và gửi chiếc xe đạp của anh kế bên cái chỗ đậu xe ưa thích của em, anh đã theo em từng chút một, và anh đã giáp mặt với em, nhưng lại không dám bắt chuyện, xin lỗi em vì anh đã quá nhát gan, 1 đứa giang hồ như anh mà cũng nhát , không dám nc với con gái thì thật là ngộ thật. Anh chưa bao giờ dám sợ 1 thằng nào, chưa bao giờ dám né tránh 1 cái gì hết, vậy mà anh đã né tránh em, không dám gặp mặt em, vì anh bik , em ghét anh....

Và rồi, giờ ra chơi, lại một lần tình cờ nữa, lớp anh đá banh gặp lớp em, anh lại là thủ môn, anh nghĩ đã đến lúc anh show cho em thấy anh tài giỏi như thế nào trên sân banh chứ không phải chỉ là 1 thằng con trai bik bắt nạt kẻ yếu hơn mình. Nhưng mà, nhìn thấy nụ cười của em, anh để cho đội lớp em thắng mất rồi, kì đó, lớp anh thua 0-4, là lỗi của anh, xấu hổ , tưởng có thể làm được anh hùng, nhưng lại trở thành tội đồ và xấu hổ.

Rồi tới giờ ra về, anh được bik em là cán bộ lớp, luôn luôn ra về trễ, anh cũng ra về trễ....đúng như vậy, chỉ còn có chiếc xe của anh và của em, anh tình cờ gặp dc em trong nhà giữ xe, và đúng như vậy, anh đã mở lời....

"bạn cũng về trễ à"

Một câu hỏi thật ngớ ngẩn em nhỉ, thật là ngớ ngẩn, anh có thể hỏi hàng câu tốt hơn mà, sao lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn như thế chứ nhỉ, thật là chán quá đi.

"Uhm"

1 câu trả lời thật lạnh lùng quá đi, nhưng anh không nghĩ nó lạnh lùng vì anh bik em không thích anh......

"Còn Dinh thì sao? ở lại học bù à? Chắc tại lo chơi mà không học phải không?"

Em biết tên anh, chắc tại anh nổi tiếng qúa đây mà, buồn khi nghe câu đó, mình làm biếng vậy sao......

"Uhm, phải cố gắng để đậu kỳ thi HK chứ, không thì rớt, mà sao, bạn bik tên Dinh"

"Dinh nổi tiếng quá mà, ai không biết, mới vào trường là đã nổi rồi, Dinh giỏi thật nha"


Ra là mình nổi tiếng như vậy, anh mới biết đó, anh cũng không ngờ luôn, nhưng được nói chuyện với em là niềm hạnh phúc của anh, chưa kịp hỏi tên, em nói….
“Mình tên là Thiên Trang, mình cám ơn Dinh đã để cho lớp mình thắng hôm nay”
Có thể nói cũng thật là bất ngờ, có thể em biết tên anh qua trận đấu ngày hôm nay, cũng thật là thất vọng quá đi, tập luyện quá trời, khổ luyện vậy mà lại để thua 1 cách thật là xẩu hổ, thua ngay vòng đầu nữa, lúc đó anh cứ nghĩ….là em chế nhạo anh nữa chứ……
“Sao Dinh im lặng vậy?”
Hỏi trúng tim đen của anh, anh chẳng biết phải trả lời như thế nào, vì chính anh cũng chẳng nghĩ được gì, kể cả câu nói nào anh cũng chẳng biết…..chỉ biết nhìn em, nhìn vào đôi mắt long lanh của em, mọi tội lỗi của anh như hiện ra, anh xấu hổ đứng trước 1 người thật giỏi và tuyệt vời như em.
“Trang không sợ Dinh sao?”
“Không có gì phải sợ, vì Dinh không có đáng sợ”
Một câu trả lời thật than thiện, anh đã rung động vì em, mọi người đều sợ anh, anh không có bạn bè, em không sợ anh, lại đồng ý làm bạn với anh, anh thật là khờ khi hỏi câu hỏi ngốc đó, nhưgn cũng nhờ câu hỏi đó anh và em đã làm bạn với nhau…thật tuyệt vời phải không em…
“Trang muốn đi ăn sang với Dinh ngày mai không?”
“Nếu Dinh mời thì Trang đi”
Giống như 1 buổi hẹn, không ngờ em lại đồng ý dễ dàng như thế, anh nghĩ chắc trong lòng em cũng nghĩ tới anh rồi phải không, nhưng đó chỉ là anh nghĩ thôi, suốt 1 buổi tối đó, anh đã phải liệt kê những câu hội thoại để có thể sáng hôm sau nói chuyện với em đó.
“Xin phép, Trang phải đi học rồi, vậy hẹn gặp lại Dinh sáng mai”
Anh chưa kịp chào, đã thấy em vội vã lên chiếc xe đạp của em và đạp đi mất, anh vẫn còn ngẫn ngơ đứng nhìn theo vì anh không ngờ, em lại đồng ý lời đề nghị của anh như thế, anh vẫn còn ngơ lắm, nhưng rồi, nhờ đó mà anh mới bắt chuyện được với em và dẫn đến nhiều chuyện xảy ra sau này mà đóng vai trò quan trọng với 2 đứa mình.
(còn tiếp)