+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 1/2 1 2 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 15

Hybrid View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Có công mài sắt, có ngày nên kim

    Văn hóa Việt Đến như sắt mài mãi cũng thành kim, thì bất cứ việc gì cũng có thể làm được, miền là chúng ta biết chịu khó khổ luyện, biết kiên trì nhẫn nại, không quản gian lao vất vả. Lời giáo huấn biểu hiện qua câu tục ngữ "có công mài sắt có ngày nên kim", một mặt, được nhận thức qua ngôn từ của nó mà mấu chốt là sự đối lập giữa hai hình ảnh "sắt" và "kim"; mặt khác, thông qua sự liên hội tới giai thoại về cuộc đời của nhà thơ nổi tiếng đời Đường ở Trung Quốc - nhà thơ Lý Bạch.

    Tương truyền, thuở niên thiếu, Lý Bạch là cậu bé không chịu khó học hành, ham chơi như bao đứa trẻ bình thường khác. Một hôm, cậu bé chán học, lẻn sang chơi ở chân núi phía Đông. Kỳ lạ quá ! Trước mặt cậu bé là một bà lão đang cắm cúi mài một thanh sắt bên một tảng đá lớn. "Bà già tóc bạc đến dường kia mà lại chăm chắm mài một thanh sắt làm gì nhỉ ?" Cậu bé hết sức phân vân, bèn rón rén đến bên cạnh cụ già rồi cất tiếng hỏi :

    - Cụ ơi ! Cụ mài sắt để làm gì vậy ?

    Bà lão ngoảnh mặt lên, hiền từ trả lời :

    - Để làm kim khâu, cháu ạ.

    - Làm kim khâu ư ? Thanh sắt thì làm thế nào mà trở thành cái kim khâu được ? Cậu bé chất vấn bà lão.

    - Mài mãi cũng phải được. Kể có công mài sắt thì có ngày nên kim chứ - Bà lão trả lời một cách tin tưởng như vậy.

    Lý Bạch nửa tin nửa ngờ hỏi lại. "Liệu hôm nay có xong được không hở cụ ?" Bà lão thong thả trả lời hòa nhịp với động tác mài kim : "Hôm nay không xong thì mai lại làm tiếp vậy, năm nay không xong thì sang năm tiếp tục mài, ngày lại ngày, già nhất định mài xong".

    Nghe đến đây, Lý Bạch chợt hiểu ra và im lặng. Về nhà, Lý Bạch thường ngẫm nghĩ về những lời của bà lão mà càng chuyên tâm học tập. Chẳng bao lâu, Lý Bạch trở thành nhà thơ lỗi lạc với những áng thơ Đường tuyệt mỹ, có một không hai trong nền văn học Trung Quốc.

    Từ đó, trong dân gian lưu truyền câu tục ngữ "chỉ yếu công phu thâm, thiết chữ ma thành châm" với nghĩa là "có công mài sắt, có ngày nên kim". Thoạt đầu, nó như một nhận xét về cuộc đời, văn nghiệp của Lý Bạch : từ chỗ lười học, nhờ sự tỉnh ngộ qua cuộc gặp gỡ với cụ già mà siêng năng, kiên trì học tập và cuối cùng trở thành tài. Nhưng dần dần câu tục ngữ "có công mài sắt, có ngày nên kim" được lưu truyền rộng rãi, vượt qua phạm vi của một cuộc đời, một sự nghiệp, trở thành một lời dạy, lời giáo huấn mọi người về ý chí bền bỉ trong công việc nói riêng, trong cuộc đời nói chung.

    Sưu tầm
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  2. #2
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Ác Lai, Ác Báo


    Ngày xưa có một anh thợ câu nọ có tính tàn ác, thường bỏ thuốc độc xuống các khe suối để cá chết nổi lên.

    Hôm nọ, tình cờ anh ta gặp một con lươn bạch tại khe suối.
    Dân trong làng bảo:
    - Không nên, con lươn bạch này tu lâu năm rồi...
    Vì bản chất độc ác, anh ta đem thuốc ra, toan bỏ xuống nước.
    Có ông thầy chùa chạy đến nài nỉ:
    - Nếu vậy cậu giết tôi còn hay hơn.
    Anh nọ nói:
    - Nếu ông có đói thì tôi cho ông ăn chứ tôi cương quyết giết con lươn này...

    Anh ta mời thầy chúa về nhà, đãi bữa cơm chay. Mãn buổi cơm, anh ta ra suối bỏ thuốc độc. Thuốc pha vào nước suối đỏ ngầu. Trong nháy mắt, con lươn nọ trồi lên lờ đờ như điên dại. Lạ thay trong bụng con lươn có mấy món đồ chay đã đãi ông thầy chùa khi nãy.

    Dân làng xôn xao bàn tán, cho rằng ông thầy chùa chính là con lươn trá hình.

    Từ đó anh thợ câu lấy làm e ngại. Vợ anh có thai. Lớn lên, đứa con đau ốm liên miên, báo hại anh thợ câu phải tan gia bại sản mà chạy thuốc cho nó.

    Sưu tầm
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  3. #3
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Thành công nhờ kiên nhẩn:


    Vua kia bại trận, phải chạy trốn thảm não và nhục nhã.

    Vua đi một mình thất thểu trong rừng vắng, và vì quá mệt, vua nằm vật xuống, ngủ say.

    Khi tỉnh dậy, vua để ý đến mấy con kiến tha mồi gần đó: chúng trèo lên trụt xuống, chúng ngã lên ngã xuống, chúng lăn xuống lỗ sâu rồi chúng lại bò lên.

    Cuối cùng, vua thấy chúng tha mồi đi được rất xa. Vua rất phục sự kiên nhẫn của chúng. Vua tự nhủ:
    - “Nếu ta cứ kiên nhẩn như mấy con kiến nầy, thế nào cuối cùng ta cũng sẽ thắng trận.”

    Và thật y như vua nghỉ: thất trận nầy, vua cố gắng tìm cách đánh trận khác, và cuối cùng, nhờ kiên nhẫn, vua đã thắng trận.

    Sưu tầm
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  4. #4
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Biết nghe sẽ chiếm được lòng kẻ thù

    Khi có ai tức tối phản đối lại chúng ta, chúng ta hãy thành thật lắng tai nghe họ nói, và cuối cùng, thế nào họ cũng không còn thù hằn tức giận chúng ta nữa.

    Người kia thuật câu chuyện sau đây.

    Tôi mua một bộ áo về. Khi mặc, màu đen lan ra nhớp cả cổ áo trong. Tôi đem áo đến tiệm mua và phân phô.

    Cô bán hàng thứ nhất, không chịu nghe tôi nói cho hết, trả lời xẳng: “Ai mua áo ở đây về cũng tốt cả, không thấy ai phàn nàn.”

    Cô bán hàng thứ hai, cũng không biết nghe, lên tiếng chê tôi: “Tại mới nhuộm như vậy đó, ông không biết sao?”

    Tôi tức tối, định liệng bộ áo lại trước mặt hai cô bán hành nầy và đùng đùng ra về. Thình lình, ông chủ đến. Ông xin tôi nói, và ông lằng nghe tôi từ đầu đến cuối, không ngắt một lời. Hai cô kia cũng nói xen vào nhưng ông bẻ lý họ và bênh vực tôi. Rồi ông xin lỗi tôi: “Xin ông cho chúng tôi biết ý ông thế nào để chúng tôi làm theo.”

    Trước, tôi định sừng sộ, nay, tôi mềm dịu: “Tôi chỉ muốn hỏi ông nó còn ra màu đến lâu mau nữa?”

    Ông chủ khuyên tôi về bận thử một tuần.

    Tuần sau, nó không còn ra màu nữa. Và từ đó, tôi hết sức tín nhiệm tiệm nầy.

    (sưu tầm)
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  5. #5
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Uy tín và sức lôi kéo của vị lãnh đạo thật lạ lùng là dường nào!


    Tháng chín năm 1862, trong cuộc nội chiến Nam Bắc của Hoa Kỳ, quân đội phương Bắc bại trận và rút lui.

    Đứng trước sự kiện này, các nhà cầm đầu quân đội phương Bắc lúc bấy giờ, tỏ ra vô cùng lo âu. Họ thấy trước chắc chắn một cuộc thất bại rất nặng nề. Và họ bất lực, không tìm ra được một giải pháp nào để chuyển bại thành thắng

    Bỗng tổng thống Lincoln nhớ đến một người: đó là vị tướng đã hồi hưu, Mc Clellan. Vị tướng này đã từng huấn luyện binh sĩ phương Bắc chiến đấu. Binh sĩ quý mến ông, khâm phục ông. Tổng thống Lincoln muốn cho tướng Mc Clellan này đi gặp các binh sĩ bại trận của mình đang rút lui, và truyền cho họ sự nhiệt tình, sức mạnh và niềm hy vọng.

    Mc Clellan chấp nhận sứ mệnh này. Ông xuống ngay tiểu bang Virginia để chỉ huy đám binh phương Bắc bại trận, đang rút lui, rã rời tơi tả.

    Leo lên một con ô mã to lớn, Mc Clellan một mình phóng ngựa trên những nẻo đường cát bụi ở vùng Virginia.

    Gặp đoàn quân bại trận đang thất thểu rút lui, Mc Clellan giơ nón lên cao vẫy tay chào họ một cách vui vẻ. Ông nói to lên những lời can đảm để động viên họ. Và ông chỉ tay thẳng về phía trước mặt ông, giục họ quay lui chiến đấu.

    Và phép lạ đã xảy ra: đoàn quân đang lê bước nặng nề một cách thê thảm trong cuộc rút lui nhục nhã này, bỗng bắt đầu được hồi sinh.

    Thấy vị chỉ huy mà mình yêu mến và khâm phục, họ la hét ầm ỹ, ném tung mũ, nón và túi vải lên trên không.

    Họ hăng hái quay lui chiến đấu cùng với vị chỉ huy của mình.

    Và đoàn quân này, trước đây đã thảm bại, thì nay đánh đâu, thắng đó.

    Uy tín và sức lôi kéo của vị lãnh đạo thật lạ lùng là dường nào!

    Sưu Tầm
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  6. #6
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default

    Giá trị của người bạn trăm năm

    Một thanh niên tin cho thầy mình biết ngày thành hôn. Thầy hỏi:

    - “Người vợ sắp cưới của con có những đức tính gì?”

    - “Cô ta đẹp.”

    Thầy viết một con dê-rô lên trên bảng.

    - “Thế nào nữa?”

    - “Cô ta bởi dòng quý tộc.” (Thầy viết thêm một con dê-rô nữa.)

    - “Thế nào nữa?”

    - “Cô ta giàu.” (Thầy viết thêm một con dê-rô nữa.)

    - “Thế nào nữa?”

    - “Cô ta thông thái.” (Thầy viết thêm một con dê-rô nữa.)

    - “Thế nào nữa?”

    - “Cô ta rất đạo đức.”

    Thầy sung sướng viết con số 1 trước những con dê-rô và nói với người học trò cũ của mình:

    - “Ta chia vui với con. Con sẽ có một kho vàng.”
    ST.
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  7. #7
    Tham gia ngày
    May 2010
    Bài gởi
    8
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Chúng ta hảy đọc và suy ngẫm từng câu chuyện, thật thú vị và nâng cao sự hiểu biết của chúng ta

    ---------------------------------------

    Tin tuc
    Tin Giao duc

  8. #8
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    CÒN QUÝ HƠN CẢ VẬT CHẤT

    Bố tôi là hoạ sĩ. Mặc dù không được học hành trường lớp nhưng với lòng đam mê nghệ thuật bố đã tự tìm tòi, học hỏi. Nghe kể lại, hồi bố con niên thiếu, có lần muộn rồi mà ông nội chưa thấy con mình đi học về, ông đành đi tìm con. Dưới một gốc tre già, ông nội thấy thằng con đang mải mê nhìn tư thế con bò nằm, hí hoáy vẽ bức tranh bằng bút chì trên một miếng bìa vở.

    Trước đây, khi mắt của bố tôi còn nhìn rõ, có nhiều người nhờ vẽ tranh cảnh thiên nhiên, chân dung người quá cố … Có tiền, bố mua quà tặng mẹ, dẫn anh em chúng tôi đi chơi mỗi tuần. Bây giờ bố có tuổi, mắt kém đi nhiều nên nghề hội hoạ đành từ biệt. Kinh tế gia đình eo hẹp hơn vì anh tôi và tôi còn đi học. Mọi lo toan trong gia đình chỉ còn trông chờ vào cái quán bún riêu nho nhỏ của mẹ ở đầu hẻm.

    Bố có bạn ở nước ngoài về, cùng mấy người ở Việt Nam, họ rủ nhau đi chơi ở Đà Lạt một chuyến. Bốn ngày sau, bố về nhà có quà cho mẹ là một chiếc áo len màu nâu sữa và cũng có mứt kẹo cho mọi người. Nhưng mẹ không vui mấy khi quà bố mua cho bố lại là một bức tranh thêu XQ đến 1,5 triệu đồng. Dĩ nhiên tiền mua tranh là của người bạn ở nước ngoài cho nhưng mẹ cứ xót xa giá như là mua những gia dụng thì hơn. Biết sao được, bố vẫn còn tâm hồn đam mê nghệ thuật lắm.

    Một năm sau, có người trai trẻ từ thành phố Đà Lạt tìm đến nhà. Đôi mắt anh ta sáng rực lên khi nhìn thấy bức tranh XQ ở trên tường nhà tôi. Anh tên là Hạnh. Anh Hạnh cho biết nhờ vào địa chỉ của khách mua hàng để lại mà anh ta đã tìm được đến đây. Bức tranh trên tường là một trong ba bức tranh cuối người yêu của anh đã thêu trước khi cô ta mất. Hai bức khác đã được khách nước ngoài mua. Anh bảo rằng cô ta rất yêu nghệ thuật. Ngay cả khi biết mình bị bệnh hiểm nghèo không còn cách chữa trị, cô ta vẫn xin được đi làm ở phòng tranh XQ cho đến khi xuôi tay nhắm mắt.

    Giọng nói của anh ta nghe có nước mắt. Anh muốn mua lại bức tranh thêu mà bố tôi đã mua. Bố nói ông cũng rất quý bức tranh này nên không thể bán. Anh Hạnh là quý tử con nhà giàu nên cũng sẵn sàng mua với giá 10 triệu. Mẹ tôi ở nhà bếp ngoái lên ra dấu bán cho anh ta đi. Bố tôi vẫn quyết định không bán. Anh để lại số điện thoại với hy vọng bố tôi suy nghĩ lại.

    Anh ta bước đi thất thểu ra con đường hẻm trước nhà, còn ngoái đầu lại vài lần. Bố tôi nhìn theo không nói, ông đưa tay lên phất mạnh gọi anh ta lại. Vội vàng anh ta chạy lại với gương mặt mừng rỡ. Bố tôi nói giọng trầm ấm:

    - Anh lấy bức tranh đi. Tôi tặng anh … Không lấy tiền.

    Mẹ tôi với gương mặt thêm phần lam lũ, méo xẹo.

    Thỉnh thoảng có dịp đến TP. HCM, anh Hạnh lại ghé thăm gia đình tôi. Bố tôi nói ghé chơi là quý rồi nhưng lần nào anh ta cũng có quà cáp. Mẹ tôi không còn giận bố nữa. Bà càng quý trọng hơn tâm hồn cao thượng của bố.

    Bố bị tai biến, ít năm sau thì mất. Cái ngày bố mất, đang tang tóc đau thương thì cái khu ổ chuột nhà tôi cũng nhận được quyết định giải toả kỳ cuối. Với số tiền bồi thường ít ỏi không biết rồi sẽ trú ngụ ở đâu. Trăm sự như mối tơ vò chẳng biết nên thế nào. Anh hai tôi và anh Hạnh đi mua hòm cũng vừa về tới nhà. Anh hai nghe biết chuyện, đến an ủi mẹ:

    - Như mẹ biết đấy, anh Hạnh bây giờ đang kinh doanh bất động sản, nhà đất ở thành phố mình. Anh mới nói với con là nếu mẹ đồng ý, anh ấy sẽ tặng gia đình một ngôi nhà nhỏ ở huyện Hóc Môn, cũng không xa Sài Gòn là mấy.

    Mẹ tôi mừng lắm, nhưng cũng không thể vui vì nỗi đau chồng mất và còn ngần ngại với một món quà quá lớn. Anh Hạnh biết ý, đến gần mẹ tôi hơn:

    - Cô đừng có ngại. Chú là người đã cho con một bài học cụ thể:
    Trên đời này có những điều còn quý hơn cả vật chất.

    - sưu tầm -
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  9. The Following User Says Thank You to Giang_Vu For This Useful Post:

    phong_chau (03-03-2013)

  10. #9
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường
    Sau cơn mưa vào ngày xuân hôm ấy, người bạn tốt của tôi ngỏ lời từ giã.
    Tôi kiên trì đòi đưa bạn ấy ra đến trạm xe.

    Bạn ấy ngăn cản tôi: ("Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt)
    Ðưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng cách biệt,
    dù thế nào đi nữa thì bạn cũng chỉ có thể đưa tôi đi chỉ một
    đoạn đường, thôi thì chỉ đưa tôi đến cửa thì ngừng
    bước nhé."
    Tôi đành tôn trọng theo ý kiến của bạn ấy.


    Mỗi con người đều chỉ đan xen vào một đoạn trong cuộc sống của người khác.
    Ðiều chắc chắn vĩnh viễn là chỉ có thể đưa người đi cùng một đoạn đường.

    Bạn thương yêu cha mẹ mình, hy vọng họ sống lâu trăm tuổi, nhưng trong lúc bạn đang rất hiếu thuận với cha mẹ mình, thì họ cũng sẽ rời xa trước mặt bạn, bạn cũng chỉ có thể đi cùng cha mẹ mình chỉ một đoạn đường mà thôi.

    Bạn yêu thương con cái của mình ư, từng giờ khắc bạn mong rằng mình có thể vì chúng mà ngăn gió chắn mưa,
    vậy mà bạn đang lớn tuổi từng ngày, rồi cũng có một ngày, trước mặt các con bạn cũng phải bỏ chúng mà đi,
    bạn chỉ có thể cùng đi với con cái chỉ một đoạn đường.

    Bạn có người vợ tâm đầu ý hợp, nhưng hai mươi mấy năm trước cô ấy thuộc về cha mẹ, vài mươi năm sau cô ấy cũng bị con cái, vận mệnh, mà chia cách, bạn cũng chỉ có thể đi cùng với nàng chỉ một đoạn đường.

    Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn, thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.


    Cũng vì chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường,
    Nên bạn càng thêm quí trọng tiếc thương.

    Lúc mà người ta cơ nhỡ đói rách,
    sự quan tâm của bạn nên trở thành một quả táo

    Lúc mà người ta giá rét,
    thì sự giúp đỡ của bạn nên biến thành một cái áo bông.

    Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc,
    thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;

    Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm,
    thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên
    thật là chân thành thiết tha mới phải...

    Cuộc đời vốn dĩ lặp đi lặp lại những ấn chứng:
    Ban đêm thì có thể vì việc thêm vào cái lồng lửa mà có được ánh sáng.
    Việc đẩy lùi tuyết lạnh không vì sự tham dự của gió lạnh mà hóa thành ấm áp.

    Bởi vì chỉ có thể cùng người ta đi chỉ một đoạn đường,
    Bạn đáng lẽ cũng nên học cách từ bỏ.

    Cha mẹ chỉ có thể vỗ về nuôi nấng bạn trưởng thành,
    không nên kỳ vọng cha mẹ là cái quải trượng (cây gậy) vĩnh viễn của bạn, để có thể chống đỡ toàn bộ cuộc đời của bạn.

    Con cái cũng chỉ là cùng liên quan huyết nhục với bạn, chứ không phải là vật phẩm phụ thuộc của bạn,
    Bạn cần phải biết tôn trọng sự lựa chọn cuộc đời của chúng.

    Vợ con vì bạn mà cung phụng dâng hiến hết tình ái,

    nhưng sinh mệnh của nàng
    không phải là vật phẩm thế chấp của ái tình,
    nên dành cho nàng những khoảng không gian riêng tư cần thiết.


    Bằng hữu có thể cho bạn sự ấm áp, nhưng loại ấm nồng này là loại tình cảm mở, bạn không thể cưỡng hành độc chiếm tình hữu nghị của người khác...


    Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của người khác, chỉ có thể cùng người đi cũng chỉ một đoạn đường đời,
    Ðiều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho người khác, vậy thì làm sao có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được?


    Let all beings be free from harm.
    Let all beings be free from sorrow.
    Let all beings be free from suffering

    (Suu Tam)
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  11. #10
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Bức tranh đẹp nhất
    sưu tầm.


    Một họa sĩ suốt đời mơ ước một bức tranh Đẹp Nhất Trần Gian. Ông đến hỏi vị giáo sư để biết điều gì đẹp nhất. Vị giáo sư trả lời: "Tôi nghĩ điều đẹp nhất trần gian là Niềm Tin, vì niềm tin nâng cao giá trị con người."
    Người họa sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với một cô gái và được trả lời: "Tình yêu" là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ đang than khóc, làm cho điều bé nhỏ trở nên cao quý, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình yêu"
    Cuối cùng, người họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ mặt trận, khi được hỏi, người lính trả lời: "Hoà Bình là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu có hòa bình, ở đó có cái đẹp."
    Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra "Niềm tin" trong ánh mắt các con, Tình Yêu trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn ông ngập tràn Hạnh phúc và Bình an. Bây giờ thì ông đã hiểu thế nào là điều đẹp nhất trần gian. Sau khi tác phẩm của mình hoàn thành, người họa sĩ đặt tên cho bức tranh của mình là: "Gia Đình"

    Thật vậy, gia đình là nơi đầy ấp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là lòng chung thủy. Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.
    - Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ
    - Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở thành mỹ vị
    - Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu
    - Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui và hạnh phúc.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts