+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 2/2 đầuđầu 1 2
kết quả từ 11 tới 15 trên 15
  1. #11
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường
    Sau cơn mưa vào ngày xuân hôm ấy, người bạn tốt của tôi ngỏ lời từ giã.
    Tôi kiên trì đòi đưa bạn ấy ra đến trạm xe.

    Bạn ấy ngăn cản tôi: ("Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt)
    Ðưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng cách biệt,
    dù thế nào đi nữa thì bạn cũng chỉ có thể đưa tôi đi chỉ một
    đoạn đường, thôi thì chỉ đưa tôi đến cửa thì ngừng
    bước nhé."
    Tôi đành tôn trọng theo ý kiến của bạn ấy.


    Mỗi con người đều chỉ đan xen vào một đoạn trong cuộc sống của người khác.
    Ðiều chắc chắn vĩnh viễn là chỉ có thể đưa người đi cùng một đoạn đường.

    Bạn thương yêu cha mẹ mình, hy vọng họ sống lâu trăm tuổi, nhưng trong lúc bạn đang rất hiếu thuận với cha mẹ mình, thì họ cũng sẽ rời xa trước mặt bạn, bạn cũng chỉ có thể đi cùng cha mẹ mình chỉ một đoạn đường mà thôi.

    Bạn yêu thương con cái của mình ư, từng giờ khắc bạn mong rằng mình có thể vì chúng mà ngăn gió chắn mưa,
    vậy mà bạn đang lớn tuổi từng ngày, rồi cũng có một ngày, trước mặt các con bạn cũng phải bỏ chúng mà đi,
    bạn chỉ có thể cùng đi với con cái chỉ một đoạn đường.

    Bạn có người vợ tâm đầu ý hợp, nhưng hai mươi mấy năm trước cô ấy thuộc về cha mẹ, vài mươi năm sau cô ấy cũng bị con cái, vận mệnh, mà chia cách, bạn cũng chỉ có thể đi cùng với nàng chỉ một đoạn đường.

    Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn, thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.


    Cũng vì chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường,
    Nên bạn càng thêm quí trọng tiếc thương.

    Lúc mà người ta cơ nhỡ đói rách,
    sự quan tâm của bạn nên trở thành một quả táo

    Lúc mà người ta giá rét,
    thì sự giúp đỡ của bạn nên biến thành một cái áo bông.

    Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc,
    thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;

    Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm,
    thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên
    thật là chân thành thiết tha mới phải...

    Cuộc đời vốn dĩ lặp đi lặp lại những ấn chứng:
    Ban đêm thì có thể vì việc thêm vào cái lồng lửa mà có được ánh sáng.
    Việc đẩy lùi tuyết lạnh không vì sự tham dự của gió lạnh mà hóa thành ấm áp.

    Bởi vì chỉ có thể cùng người ta đi chỉ một đoạn đường,
    Bạn đáng lẽ cũng nên học cách từ bỏ.

    Cha mẹ chỉ có thể vỗ về nuôi nấng bạn trưởng thành,
    không nên kỳ vọng cha mẹ là cái quải trượng (cây gậy) vĩnh viễn của bạn, để có thể chống đỡ toàn bộ cuộc đời của bạn.

    Con cái cũng chỉ là cùng liên quan huyết nhục với bạn, chứ không phải là vật phẩm phụ thuộc của bạn,
    Bạn cần phải biết tôn trọng sự lựa chọn cuộc đời của chúng.

    Vợ con vì bạn mà cung phụng dâng hiến hết tình ái,

    nhưng sinh mệnh của nàng
    không phải là vật phẩm thế chấp của ái tình,
    nên dành cho nàng những khoảng không gian riêng tư cần thiết.


    Bằng hữu có thể cho bạn sự ấm áp, nhưng loại ấm nồng này là loại tình cảm mở, bạn không thể cưỡng hành độc chiếm tình hữu nghị của người khác...


    Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của người khác, chỉ có thể cùng người đi cũng chỉ một đoạn đường đời,
    Ðiều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho người khác, vậy thì làm sao có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được?


    Let all beings be free from harm.
    Let all beings be free from sorrow.
    Let all beings be free from suffering

    (Suu Tam)
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

  2. #12
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Bức tranh đẹp nhất
    sưu tầm.


    Một họa sĩ suốt đời mơ ước một bức tranh Đẹp Nhất Trần Gian. Ông đến hỏi vị giáo sư để biết điều gì đẹp nhất. Vị giáo sư trả lời: "Tôi nghĩ điều đẹp nhất trần gian là Niềm Tin, vì niềm tin nâng cao giá trị con người."
    Người họa sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với một cô gái và được trả lời: "Tình yêu" là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ đang than khóc, làm cho điều bé nhỏ trở nên cao quý, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình yêu"
    Cuối cùng, người họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ mặt trận, khi được hỏi, người lính trả lời: "Hoà Bình là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu có hòa bình, ở đó có cái đẹp."
    Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra "Niềm tin" trong ánh mắt các con, Tình Yêu trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn ông ngập tràn Hạnh phúc và Bình an. Bây giờ thì ông đã hiểu thế nào là điều đẹp nhất trần gian. Sau khi tác phẩm của mình hoàn thành, người họa sĩ đặt tên cho bức tranh của mình là: "Gia Đình"

    Thật vậy, gia đình là nơi đầy ấp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là lòng chung thủy. Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.
    - Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ
    - Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở thành mỹ vị
    - Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu
    - Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui và hạnh phúc.

  3. #13
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    "Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."

    Chuyện xưa kể rằng, có một vị vua ngày đêm lo lắng về sự an nguy cho vương quốc của mình, về kho báu của mình, và đặc biệt về ngai vàng của mình. Ông không tìm thấy bình an trong cuộc sống; các vị quan trở thành mối nghi ngờ, và tương lai trở nên nỗi ám ảnh sợ hãi cho ông.

    Từ chốn cung điện nhìn xuống đám dân nghèo, ông cảm thấy như thèm muốn được như họ, vì ông thấy họ toát lên nỗi đơn sơ, chất phác và không lo lắng cho tương lai. Quá tò mò lối sống của dân nghèo, vị vua quyết định hóa trang thành người ăn mày để tìm hiểu nguyên nhân nào đã làm cho những dân nghèo được bình an và không lo lắng.


    Ngày kia, vị vua giả dạng người ăn mày gõ cửa một người nghèo để xin ăn. Người nghèo mời người ăn mày vào và cùng chia sẻ một ổ bánh mì với thái độ hạnh phúc và yêu đời. Vị vua giả dạng hỏi, "Điều gì đã làm ông hạnh phúc như vậy?" Người nghèo đáp, "Tôi có một ngày rất tốt. Tôi sửa giày và kiếm đủ tiền để mua ổ bánh cho buổi tối nay." Vị vua giả dạng hỏi tiếp, "Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ngày mai ông không kiếm đủ tiền mua bánh mì?" "Tôi có niềm tin vào mỗi ngày. Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp." Người nghèo đáp.


    Sau khi ra về, vị vua muốn thử niềm tin của người thợ giày. Ông ra lệnh cấm những người sửa giày dép hành nghề. Khi biết mình bị cấm hành nghề sửa giày dép, người thợ giày nhủ thầm: "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."
    Ngay lập tức ông thấy một vài phụ nữ đang gánh nước ra chợ bán rau, ông xin được gánh nước thuê cho họ. Và hôm đó, ông kiếm đủ tiền để mua bánh mì cho buổi tối. Tối đến, vị vua dưới dạng người ăn mày thăm người nghèo. Người nghèo vẫn thái độ ung dung, hạnh phúc với ổ bánh mì của mình. Hôm sau, vua cho ra lệnh cấm không cho phép hành nghề gánh nước thuê. Và cứ như thế, người nghèo đã thay đổi nhiều nghề khác nhau, nhưng nơi ông vẫn luôn có sự bình an và tin tưởng vào triết lý sống từng ngày của mình. Còn vị vua vẫn không thể nào hiểu nổi sự bình an và niềm tin của người nghèo kia. Mỗi lần bị cấm hành nghề, người nghèo vẫn thản nhiên tin rằng, "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."




    Vì quá tò mò trước triết lý sống của người nghèo này, vị vua ra lệnh và dàn xếp để người nghèo làm lính cho cung điện. Thật đáng thương, người nghèo không được phát lương hằng ngày, nhưng hằng tháng. Dầu vậy, ông đã bán lưỡi gươm và có đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Tối đến, ông vẫn có bánh mì và vẫn hạnh phúc. Vị vua giả dạng thăm ông và hỏi, "Hôm nay ông làm nghề gì mà kiếm tiến mua bánh mì?" "Tôi được làm lính cho vua." Người nghèo đáp. Ông cũng đơn sơ kể rằng, "Làm lính nhận lương mỗi tháng, nên tôi đã bán lưỡi gươm thật và đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Sau khi có lương, tôi sẽ chuộc lại lưỡi gươm và như thế tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Hiện nay tôi đang dùng lưỡi gươm bằng gỗ." Nhà vua giả dạng hỏi tiếp, "Nhưng nếu ông phái rút gươm ra vào ngày mai thì sao?" Người nghèo vẫn thản nhiên, "Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."


    Quả thật, hôm sau người ta bắt được một tên trộm và bị kết án xử chém. Vua yêu cầu người nghèo trong trang phục lính thực hiện việc này. Vì nhà vua biết rằng, với lưỡi kiếm gỗ, ông người nghèo này sẽ không thể thực hiện được việc này, và như thế để xem thử niềm tin vào triết lý sống từng ngày của ông có thể giúp ông hay không.


    Tên tử tội quì mọp xuống chân anh lính và thống thiết van xin được tha mạng vì còn vợ và con nhỏ. Anh nhà nghèo trong trang phục lính nhìn đám đông xung quanh và hô lớn tiếng. "Lạy Đấng Tối Cao, nếu người sắp bị hành quyết này là người có tội, thì xin cho con được phép thi hành lệnh của vua. Nếu người này vô tội, xin hãy biến lưỡi gươm này thành gươm gỗ." Ngay tức khắc, anh rút lưỡi gươm và lưỡi gươm anh cầm trên tay là lưỡi gươm gỗ. Đám đông đồng thanh la lên: "Đây là phép lạ," và người bị kết án được tha. Vị Vua truyền lệnh tha tên ăn trộm đồng thời tiến đến người lính nghèo thú nhận rằng. "Trẫm chính là người ăn mày mỗi tối tại nhà ngươi. Từ nay trở đi, trẫm muốn ngươi là bạn và là quân sư cho trẫm."



  4. #14
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Tuổi
    39
    Bài gởi
    545
    Thanks
    4
    Thanked 9 Times in 7 Posts

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    LỜI PHẬT DẠY VỀ THỜI GIAN - NGHIỆP BÁO
    Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
    Khi chim chết, kiến ăn nó.
    Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
    Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.
    Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,
    Nhưng đừng quên rằng,
    Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.
    Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,
    Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.
    Hãy là người tốt và làm những điều tốt.
    Thử nghĩ mà xem,
    Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý,
    Nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ý của Ngài:
    [[[[
    1-Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.
    2-Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.
    3-Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.
    4-Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
    5-Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài. ,_._

  5. #15
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Đến từ
    Vovinam World News
    Bài gởi
    3,406
    Thanks
    117
    Thanked 155 Times in 150 Posts
    Blog Entries
    1

    Default Ðề: Những câu chuyện có tính cách giáo dục

    Chửi






    “Đức Phật thường đi khất thực vào xóm của Bà-la-môn. Các đệ tử Bà-la-môn thấy Phật khất thực, họ đem cơm cúng dường. Ngài đến cội cây ngồi ăn, sau đó thuyết pháp cho họ nghe. Kết quả họ xin quy y theo Phật. Qua đôi ba lần, xóm đó từ từ chuyển thành Phật tử hết. Các thầy Bà-la-môn tức quá, chờ Đức Phật vào làng khất thực, họ theo sau kêu tên Phật ra chửi rất thậm tệ. Chửi thì chửi Phật cũng cứ ung dung đi, không trả lời chi hết. Chịu hết nổi, vị thầy Bà-la-môn kia chặn đầu Ngài hỏi:


    -Cồ-đàm, ông có nghe tôi chửi không?
    Phật nói:
    -Nghe.
    -Nghe sao không trả lời?
    Phật đáp:
    - Như nhà ông có giỗ mời thân quyến tới dự. Khi cúng kính xong, quà còn nhiều nên ông phân chia để tặng họ. Những thân quyến không nhận, vậy những món quà đó thuộc về ai?
    -Tôi tặng mà người ta không nhận thì nó thuộc về tôi, chớ về ai?
    Phật nói:
    -Cũng vậy, ông chửi mà ta không nhận thì những lời ấy thuộc về ai?


    Các thầy Bà-la-môn cảm thấy xấu hổ.

    Kẻ hơn thì thêm oán,
    Người thua ngủ chẳng yên.
    Hơn thua hai đều xả,
    Ấy được an ổn ngủ.


    Bản tin Vovinam - vvnnews chuyên cung cấp tin tức mới nhất khắp nơi trên thế giới

  6. The Following User Says Thank You to vvnnews For This Useful Post:

    phong_chau (03-03-2013)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts