Em xuất hiện lần đầu trước tôi như một thiên thần trong cổ tích. Áo hồng, váy hồng, nơ hồng, giày hồng, kính hồng và đôi má hây hây. Giá như gặp em ở một nơi nào khác, chắc chắn tôi sẽ tìm cách làm quen, đằng này, ngồi gần mà như xa vời vợi. Em dự tiệc với tư cách bạn gái của bạn tôi, làm sao tôi dám...
Tôi gặp em hoài nhưng lần nào cũng có hắn bên cạnh khiến tôi muốn nói mà cứ nghẹn lời. Thằng bạn tôi nổi tiếng đào hoa với thành tích từng cưa đổ không biết bao nhiêu tiểu thư danh giá chân dài thì làm sao mà hắn "tha" cho em. Một lần tâm sự, tôi hỏi hắn và em thế nào rồi, hắn cười khỉnh:
- Như mọi khi thôi.
- Là sao?
- Không quá ba ngày.
- Nghĩa là...?
- Tầm thường thôi, không có gì xuất sắc, sắp chán rồi.
Tôi chỉ muốn đấm vào mặt hắn. Giá mà tôi gặp em sớm hơn, chắc chắn tôi đã bảo vệ được cho em. Tôi không muốn gặp mặt cả em lẫn hắn nữa, nhưng sao cả hai cứ tìm dịp để đi chung cả nhóm. Những lần đó, tôi thấy em thật rạng ngời, tươi tắn. Hắn thì tỏ ra quấn quýt, chiều chuộng em dữ lắm chứ không phải như hắn "nổ" với tôi. Lúc nào hắn cũng tỏ ra đã sở hữu em một cách thật lộ liễu. Tôi cứ thế mà quan sát trong sự đau đớn, tiếc nuối một thứ không phải của mình.
Rồi em đến thăm tôi thường xuyên hơn. Lúc đầu là kiếm hắn, sau đó nhờ tôi chuyển vài thứ cho hắn. Dần dần, tôi và em gặp nhau mà chẳng liên quan gì đến hắn nữa. Tôi nhận ra mình rất hợp nhau. Mỗi lần được ở bên em, tôi thấy như thời gian ngừng trôi, lắng đọng từng phút giây hạnh phúc. Cứ như thế có lẽ tôi đã không thể kiềm hãm trái tim mình, mà phản bội tình bạn để có tình yêu. Tình cờ, hắn gặp tôi ở nhà em. Vẫn nụ cười đểu cáng hắn bảo tôi: "Cậu có sở thích sưu tầm giày cũ à?". Cái cảm giác người mình đang yêu đã từng lên giường với bạn thân mình khiến tim tôi như bị bóp nghẹn. Lý thuyết về chiếc giày cũ giày vò tôi. Làm sao tôi có thể mang một chiếc giày đã bị người khác vứt bỏ. Thế là tôi lãng tránh em, bỏ đi du học mất bốn năm không hề liên lạc gì với cả em lẫn hắn.
Tưởng đâu thời gian sẽ làm tốt nhiệm vụ của nó, giúp tôi xóa được hình bóng em trong trái tim mình. Không ngờ, càng quên càng nhớ thêm. Đôi mắt đó, nụ cười đó... không sao tôi quên được. Gặp ai tôi cũng mường tượng về em. Cái miệng này không tươi bằng em, làn da kia không mịn như em, tính cách cũng không ai so sánh được với em. Rồi do sống chung với bạn bè châu Âu, tôi dần thay đổi quan niệm về tình yêu, hôn nhân. Một chiếc giày cũ thì có sao, miễn nó tốt, êm, vừa khít với bàn chân và nâng đỡ mỗi bước đi của mình đến tận nơi chân trời cuối đất. Thế là tôi quyết định về nước tìm em.
Hóa ra chuyện hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi. Không phải hắn bỏ em mà là em không đáp lại tình yêu của hắn, dù hắn đã đoạn tuyệt với quá khứ để mong có được em. Nhậu lê lết với hắn suốt một đêm, hắn mới thú nhận với tôi, hắn còn chưa cầm được bàn tay em. Sở dĩ ngày xưa hắn nói em đã thuộc về hắn chỉ để lên mặt ta đây với bạn bè. Hắn biết em để ý đến tôi nên tung hỏa mù để tôi rút lui. Không ngờ, dù tôi đã ra đi không một lời từ biệt, em vẫn từ chối hắn. Tôi chưa kịp mừng thì hắn đã vỗ vai tôi xin lỗi, vì em vừa lấy chồng.

Lại một lần nữa tôi muốn đấm vào mặt hắn. Nhưng thôi, tốt hơn là tôi nên tự đấm vào mặt mình. Tôi để vuột mất hạnh phúc chỉ vì cái quan điểm "chiếc giày cũ" xuẩn ngốc.