Khu vườn & câu chuyện 1 đời người...


Đây là một tác phẩm nghệ thuật, đã hẳn rồi, nó như mọt ngọn cây đang vươn lên, mà nó cũng giống như một nhành lan rừng mềm mại và gợi cảm.
Tôi bị một sức hút bởi tác phẩm ấy các bạn à, bởi vẻ đẹp của nó, và bởi chất liệu độc đáo đến không ngờ: Những mảnh bom, han gỉ, thật cũ kỹ, thật là thô, vậy mà đã kiến tạo thành một kiệt tác.
Tôi đã đến nơi này một vài bận, cho thỏa tò mò của tôi một nơi bình an, êm đềm, thảnh thót tiến chim sâu chuyền cành, hoa khế rơi, khẽ khàng, và hoa nguyệt quế thơm - tất cả như dẫn tôi vào một cõi mộng mị vô cùng tách hẳn với thế giới ngoài kia, dù chỉ là có mấy bước chân, nơi ồn ã, rộn ràng, người xe, tính toán bon chen và vội vã.
Và có rất nhiều tượng, nhiều tượng vô cùng, những bức tượng thô mộc sần sùi, nhưng sao lại toát lên vẻ hiền lương, dễ gần, tôi nghĩ vậy.
Tôi loay hoay mãi trước tác phẩm làm bằng những mảnh bom, tôi muốn chụp một vài tấm hình và tôi ngoái ngác nhìn có ý muốn xin phép gia chủ. Cậu trai nhỏ có dáng vẻ một sinh viên em lễ phép hỏi tôi:
- Cô cần gì ạ?
- Cô muốn chụp một vài tấm hình em ạ, và cô muốn biết rõ hơn về tác phẩm nghệ thật này, em có thể giúp cô không?
- Cô là nhà báo à?
- Không, cô chỉ là một người thích khu vườn.
- Vậy thì cô chụp đi, nếu tác phẩm làm cô yêu thích... - Em cười và nói tiếp giọng nhỏ hẳn đi, đầy vẻ thành kính, yêu thương - Còn cô muốn biết về nó ư, con sẽ thưa lại với cô chủ, để cô chủ tiếp chuyện cô nhé. Cô có dùng gì không?
- Ừ nếu tiện, con cho cô cốc trà xanh.
Thằng bé đi khuất sau những gốc cây, và những bức tượng, mở đầu cho một cuộc trò tuyện giữa Huongmuathu với một người đàn bà hết sức tuyệt vời, và hé lộ một chuyện đời rất đáng để mùa thu tôi viết lại cho các bạn cùng thưởng thức.
Thôi cứ biết thế đẵng, tôi sẽ viết vào kỳ tiếp theo, bây giờ mời các bạn xem tác phẩm nghệ thuật làm từ những mảnh bom và những bức tượng ở khu vườn huyền diệu ấy.


Và tôi sẽ còn tiếp tục viết, viết những gì tôi nhìn thấy quanh đời tôi. Các bạn sẽ đọc và cho tôi lời cảm nhận các bạn nhé.