Ðề tài đã khoá
Trang 1/3 1 2 3 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 29

Hybrid View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Bài gởi
    290
    Thanks
    1
    Thanked 10 Times in 10 Posts

    Default Trang dự thi "Văn" của các Môn Sinh

    Trang nầy dành riêng cho các môn sinh dự thi Văn.

    Các môn sinh có bài dự thi tự để vào đây bằng cách bấm vào chử " Trả lời" rồi để bài vào tiết mục nầy để ban giám khảo dể kiểm soát và chấm điểm. Xin đừng để riêng vào các tiết mục khác.
    Yêu cầu các môn sinh khác không được post ý kiến, phê bình vào trang nầy, xin cám ơn..

    Chúc các môn sinh viết Văn thật hay, lưu loát, có ý nghĩa và may mắn đoạt giải!

    Thân mến!
    Cô Cẩm Bình


    Lưu ý: Những bài dự thi phải do chính các môn sinh viết, không được copy bài của người khác. Bài phải ghi rõ: Bài dự thi và ghi tên họ của mình ở dưới, Các môn sinh nên viết đề tài nào có liên quan đến môn phái Vovinam (đề tài về tình yêu sẽ không được điểm cao)

  2. #2
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Bài gởi
    697
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Default Ân Cha

    Ân Cha

    Cha cho con một cuộc đời
    Mối tình sâu kín trong lời dạy khuyên
    Lòng Cha nghiêm nghị dạy khuyên
    Cho con lẽ sống giữa miền trần gian.


    Cha có giọng ru ngọt ngào như Mẹ để đưa con vào giấc ngủ an lành.
    Nhưng Cha lại có một sức lực phi thường để chịu đựng bao gian nguy trong cuộc đời mà che chở cho con. Tình thương của Cha luôn dấu kín trong lòng đôi khi tình thương còn tiểm ẩn trong lời nói nghiêm nghị mỗi khi răn dạy con. Cha đối với con lúc nào cứng rắn và roi vọt, đôi mắt của Cha luôn làm cho những đứa con cảm thấy run sợ, để lại biết vâng lời không dám cải. Tình thương của Cha như cây thông đứng giữa nắng mưa để định hướng cho con bước vào cuộc đời.

    -Anh hiên ngang trên trận tuyến đối diện với quân thù xâm lăng cướp nước, mà không một chút nao núng, thối lui hay đầu hàng. Dù có nằm xuống, anh cũng chết cho quê hương, cho màu xanh đất nước. Dù có sống anh sẽ sống với vòng hoa nguyệt quế choàng vào cổ anh trong ngày khải hoàn chiến thắng.
    - Em vinh quang với niềm hạnh phúc vô tận khi bước lên đài vương niệm Hoa Hậu như đón lấy tất cả ước mơ niềm vui trong cuộc đời.
    Thì tôi xin Anh và Em hãy nhớ bảo trọng, giữ lấy tình Cha đã âm thầm dưỡng nuôi chúng ta và chính nhờ mối tình thâm sâu ẩn kín trong tâm hồn của Cha, đã cho Anh và Em những nguyên vẹn ước mơ tuyệt đẹp trong cuộc sống đời thường.

    Trở về nguồn cội yêu thương. Tôi xin Anh và Em hãy sống lại những giây phút của thời thơ ấu, mà tìm lại tình thương của Cha. Những chịu đựng gian truân với sức kiên nhẫn giữa sóng gió nghiệt ngã của cuộc đời. Cha đã tiếp tay cùng với Mẹ để dìu dắt chúng ta từng bước vào đời; mỗi bước chúng ta đi, đều có Cha bên cạnh chỉ hướng cho con khỏi lạc lối sai đường. Cha nghiêm trị và thẳng tay trừng phạt những đứa con thối chí ngã lòng, lùi bước trước nghịch cảnh, Cha luôn luôn muốn chúng ta phải đứng thẳng mà đi cho tới đích vinh quang tương lai của mỗi đứa con. Giọng của Cha trầm ấm, nghiêm khắc trong mỗi đêm, đôi khi làm chúng ta cảm thấy sợ hãi khôn cùng, không một chút tình cảm. Nhưng sao lời nói ngàn vàng đó sẽ là bài học vô giá cho chúng ta định hướng đi, vững bước tiến vào cuộc đời.
    Anh và Em có biết không? Mỗi khi Mẹ âu yếm dỗ dành chăm sóc cho con, thì Cha lại âm thầm ngồi đó như một pho tượng, lẵng lặng đầy quyền uy hùng dũng. Cha không dùng bàn tay vuốt ve mái tóc, hay âu yếm hôn từng đứa con. Nhưng Cha ưu tư với bao lo lắng về tương lai cho mỗi đứa con càng ngày càng lớn khôn, đang chập chững bước vào đời. Cha theo dõi từng thói quen, năng khiếu, thiên tài của mỗi đứa con để phát huy trí lực, để tạo dựng cho chúng ta theo nghề nghiệp đúng sở năng cho tương lai của đời người.

    Thế mà ta lại vô tình tránh xa Cha, vì tưởng rằng Cha âm thầm ngồi đó là không muốn những đứa con quấn quýt bên Mẹ. Phải chi ngay khi đó chúng ta đủ trí khôn để hiểu rằng sự im lặng kỳ diệu ấy là lúc Người đang uống từng giọt hạnh phúc đầm ấm gia đình, để mà chúng ta chạy ùa đến, sà vào lòng Cha, mang cả hương thơm tình thương của Mẹ, chắc sẽ làm cho Cha vui lắm, và lửa hạnh phúc gia đình chúng ta bừng cháy thắm nồng, chúng ta được niềm vui thật vô biên, thật đầy đủ: Bên Mẹ có Cha trong cuộc đời, thì đâu còn gì sánh bằng, theo kịp.
    Hôm nay Anh nghiệt ngã bon chen với cuộc đời, còn Em đang tha phương nơi xứ lạ quê người. Và tô cũng vậy, cũng lăn lóc lắm hồi vinh, nhục, tranh giành hơn thua, thăng trầm trải dài theo cuộc sống giữa chợ đời.

    Những dĩ vãng thời thơ ấu nơi quê nhà, chỉ là những kỷ niệm vơi đầy, chọt nhớ, chợt quên trong cuộc sống hiện tại. Vì tất cả sẽ biến chuyển, trôi lăn theo dòng nhân sinh vô thường của cuộc sống. Nhưng tôi tin chắc Anh và Em không quên cội nguồn yêu thương của chính mình nơi tình Cha cao quý lớn lao như núi Thái Sơn. Trong cuộc đời thường, nếu chúng ta quên mất đi niềm nhung nhớ, lòng tôn kính Cha, là chúng ta đã bị đánh mất tương lai mình rồi. Vì Cha là tấm bản đồ định hướng cho bước chúng ta đi. Cha là ngọn núi cao giúp chúng ta có tầm nhìn sâu rộng, để mà đủ sáng suốt phân biệt chỗ xấu, điểm tốt, điều thiện, việc ác chốn trường đời; và luôn nhớ rằng: Thiếu tình thương của Cha, thì chúng ta không thể lớn khôn được. Không lớn khôn thì coi như cuộc đời đối với chúng ta không có tương lai, không có hạnh phúc. Dù công danh của Anh là một ông Tướng, nhưng đối diện với Cha, Anh vẫn chỉ là đứa con đáng thương, bởi con còn lắm thơ ngây và bé bỏng; Còn Em có đổ đạt, nên học vị cao trong xã hội, được mọi người kính phục, đưa lên đài cao danh vọng, nhưng khi vấp ngã nếu không có tình Cha che chở và nhủ khuyên, thì Em khó lòng mà đứng dậy để sáng suốt nhìn đời.

    Hãy nhìn Cha thật lâu, thật nhiều đi Anh, đi Em, vì Cha đang còn đó, như một pho tượng uy nghiêm đang đứng dõi nhìn cuộc sống của con, mà tìm lối đi thích hợp, vững vàng để chỉ dẫn cho con được an tâm tiến bước vào đời.
    Chúng ta hãy sống như cuộc đời của Cha, mà an dạ vững lòng bước qua những vinh nhục, buồn vui, lẫn đau thương nghiệt ngã. Hầu xứng đáng là đóa hoa huệ trắng ngát hương để dâng lên Cha, bày tỏ lòng tôn kính yêu thương, nhớ mãi ân Cha cao dày.
    Có vậy chúng ta mới xứng đáng là những đứa con hiếu thảo vói Cha Mẹ, cho dù Anh và Em với tôi, mai sau này có xa Cha, lòng luôn mãi hiện hữu hình ảnh một người Cha vô vàn kính thương, trong trái tim không bao giờ nhạt phai, quên lãng.
    Cuối cùng, tôi xin Anh và Em hãy bày tỏ hết những tâm tình bằng lòng tri ân biết ơn đến người Cha vô vàn, vô tận. Người đã cho con lẽ sống và niềm tin trong cuộc đời này.



    Ngô Vũ Trung Kiên

  3. #3
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Bài gởi
    697
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Default Tình Mẹ

    Tình Mẹ

    Con dâng lên Mẹ đóa hồng
    Thắm tươi dào dạt mênh mông biển trời.

    Khi ngon gió mùa Thu bắt đầu nhè nhẹ âu yếm hôn lên từng lá cây và lộng vào những áng mây mong manh trắng ngà trên bàu trời cao, thì trong lòng mỗi chúng ta ai ai cũng xao xuyến bồi hồi nhớ Mẹ. Một nỗi hoài nhớ da diết vơi đầy trong tâm khảm, rồi khi tiếng chuông chùa ngân nhẹ qua thềm càng làm cho lòng chúng ta thêm lai láng hòa quyện vào dòng tâm sự:

    Tóc xanh hăm mấy tuổi đầu
    Vấn vương bên Mẹ tìm âu yếm tình
    Mai sau dù có lênh đênh
    Thương hoài hương tóc Mẹ mình ngày xưa.

    Với những nỗi nhớ tha thiết mang nặng trong tâm hồn của những người con ly hương trên dặm đường xa quê; xa tình thương Cha Mẹ, thì đó là nỗi khổ đau khôn cùng tận. Lắm khi trong giấc ngủ chúng ta cảm thấy vui sướng, chợt thấy mình về thăm Mẹ:

    Con lại về với Mẹ trong chiêm bao
    Ôm lời ru sống ngọt ngào bên thơ ấu
    Ôm tiếng võng kẽo cà trưa hàng sáu
    Khoảng trời xanh con hát giữa thanh bình.

    Ôi sao đong đầy hạnh phúc thiêng liêng quá ấy. Khi chúng ta được còn Mẹ và sống bên Mẹ, trong những ngày thơ ấu hồn nhiên. Mẹ sưởi ấm cho chúng ta bằng tình thương vô bờ bến. Mẹ tập cho chúng ta đi từng bước vào đời. Mẹ cho chúng ta tất cả, không nuối tiếc một điều gì. Công ơn ấy, lúc tuổi thơ, nào ta có hay biết gì, cứ thế để thời gian qua mau. Đến khi chúng ta chợt hiểu ra thì đã qua rồi, những năm tháng vàng ngọc bên Mẹ; như niềm nhớ nhung:

    Vòng tay nhỏ con ôm trọn tuổi dại
    Mẹ ngọt ngào như gió mát ban mai
    Bài ca dao ru con ngủ hằng ngày
    Niềm mơ ước tương lai đầy rực rỡ.

    Bước chân vào cuộc đời với bao vinh nhục, công danh... Chúng ta cứ thế mà xa mãi, sống không có Mẹ bên cạnh, dần hồi chúng ta càng lạc võng, bơ vơ như cánh chim xa đàn. Đến khi chợt nhớ, hay bị thói đời trắng đen bạc đãi chúng ta, thì mái nhà xưa, nơi có tình thương Cha Mẹ; như nỗi rây rức:

    Cho tôi tìm lại con đường
    Ngày xưa Mẹ đã đến trường với tôi
    Cho xanh bờ cỏ Mẹ ngồi
    Vàng thêm sắc lá lưng đồi tiếng ve
    Mẹ ơi ! Bóng Mẹ là quê
    Để khi mệt lã, con về náu thân.

    Tình yêu thương của Mẹ bao la vô biên, chúng ta không sao diễn tả bằng lời, bằng chữ được. Mẹ cưu mang ta chín tháng mười ngày khổ nhọc, Mẹ ẳm bồng mớm cơm cho ta những ba năm, lao lực khôn cùng. Vậy mà Mẹ vẫn tươi cười không một chút than vãn, miễn sao chúng ta mau trưởng thàng là Mẹ vui lòng hả dạ. Cho nên nghĩ đến thâm ân cao rộng như trời biển của Mẹ Cha.

    Cánh diều bay lã trên cao
    Tiếng chuông Thiên Mụ vơi bao trái sầu
    Nhớ tình của Mẹ thâm sâu
    Nuôi con khôn lớn nào đâu tính gì.

    Anh ơi ! Dù có bôn ba trên vạn nẽo đường đời, và sống nơi phương trời viễn xứ, với bao công danh rạng rỡ, thì xin Anh đừng quên đi tình thương cao quý của Cha Mẹ, mà hãy để lòng mình trong giây phút bình yên, thanh thản, sống lại với những gì ngày xưa êm ấm, nhiệm mầu bên Mẹ. Em cũng đừng đánh mất tuổi thơ ngọc ngà, hồn nhiên của mình trong lòng Mẹ, hãy nâng niu gìn giữ, bảo trọng tình thương yêu của Cha Mẹ, vì đó là một cuộc đời, và một tương lai sáng lạn của Em. Chúng ta đừng nên xúc phạm,làm tổn thương trái tim Cha Mẹ bằng lối sống chạy theo dục vọng, không biết đủ cho mình, trở thành đứa nghịch tử, bất hiếu. Mỗi ngày sống bên Cha Mẹ là một ngày hạnh phúc nhất trần gian, không gì bằng. Bởi vậy bất cứ ai trong chúng ta mà xa Mẹ thì sẽ rất là buồn khi nỗi mất mát quá lớn trong cuộc đời:

    Con nằm trên võng đong đưa
    Lời ru của Mẹ xa đưa u sầu
    Lời ru con ngủ ngọt ngào
    Như đêm trăng sáng thuở nào năm xưa.

    Mới chỉ sống xa Mẹ thôi mà đã buồn như thế, huống chi đến một ngày nào đó chúng ta đau khổ và còn kinh hoàng nữa thì sao nào:

    Mẹ ta tro bụi trên sông
    Xuôi bèo hoa nẽo hư không Mẹ về
    Chiều hoa trắng trợn bốn bề
    Trần gian thêm một kẻ về mồ côi
    Từ đây chỗ Mẹ ta ngồi
    Mây như tóc trắng rối bời mây qua.

    Mất Mẹ là một tai nạn khủng khiếp cho chúng ta trong cuộc đời. Mất Mẹ là đời ta như lạc loài đơn côi, mất hướng đi, rồi lại càng thê lương, tê tái hơn khi chiều về trong gió thu bay nhè nhẹ:

    Bên trời gió vẫn ru mây
    Vàng hoa mộ cỏ xanh đầy tiếng chim
    Nghìn năm cõi Mẹ lắng chìm
    Con về tắt nắng khuấy tim đau lòng.

    Tất cả đều vô nghĩa đối với người con mất Mẹ, mơ ước một tương lai, một cuộc sống trong nhung lụa cao sang. Công danh thành đạt để làm gì khi chúng ta không còn Mẹ. Bởi thế ta hãy cùng ngồi lại san sẽ nỗi lưu luyến thương nhớ đó:

    Mẹ nhặt lấy thời gian
    Vắt lên bờ tóc trắng
    Lòng con về trĩu nặng
    Lời ru xa bên đời.

    Ôi thật đớn đau tận đáy lòng cho những người con đã mất Mẹ, có gì bất hạnh và khốn khổ bằng khi sự nghiệp công danh đến hồi tột đỉnh, mà không còn Cha Mẹ bên cạnh để đền đáp công ơn Cha Mẹ sanh thành dưỡng dục. Tất cả chỉ còn nỗi nhớ da diết với dòng lệ đầy trong tâm hồn chúng ta:

    Trên con đường hôm nay đầy lá đổ
    Tôi bước đi, đi mãi giữa hoàng hôn
    Thoáng bơ vơ, lạc lõng dậy trong hồn
    Khi chợt nhớ, Mẹ đã không còn nữa.

    Tất cả, trong chim bao đau đớn tâm hồn, con tim tê tái của những người bất hạnh mất Mẹ. Càng quằn quại nhớ thương thêm, khi Anh Em chúng ta đã không còn Mẹ trên cõi đời này nữa và rất cay đắng với những dòng lệ đang tuôn rơi trên khuôn mặt đầy hồn nhiên và thơ ngây với cái tức tưởi nghẹn ngào khôn siết.
    Càng nhìn người ta có diễm phúc được còn Mẹ thật vui sướng biết bao thì ngược lại đối với ai đã mất Mẹ đó là nỗi buốt giá nhất,tủi phận nhất của những người con đã mất Mẹ.
    Ngày xưa trong cái tuổi ấu thơ, Anh cũng như Em và tôi đều có Mẹ bên cạnh nhưng hôm nay trong niềm hân hoan của những người đang có Mẹ thì Anh, Em và tôi lại càng tủi phận hơn khi không có Mẹ ở bên cạnh để an ủi những khi chúng ta thất bại một việc gì đó và nó cảm thấy rất là tróng vắng trong lòng:

    Thu sang lá rụng hiên chùa xưa
    Mà Mẹ ra đi chẳng hẹn về
    Lắng tiếng chuông ngân hòa nhịp mõ
    Nghe lòng chết lịm nỗi đau tê.

    Dù Anh bất hạnh mất Mẹ và Em diễm tuyệt còn được Mẹ, tất cả đều mang một nỗi niềm trong lòng thương Mẹ và nhớ Mẹ. Xin Anh và xin Em hãy lắng đọng tâm hồn,thắp nén hương thành kính dâng lên tấm lòng người con hiếu tử khi Mẹ không còn nó rất là thiêng liêng và đầy mầu nhiệm, đây là dịp để cho Anh, cho Em và cho tôi nhớ lại những kỹ niệm và những lời vàng ngọc của Cha Mẹ dạy mình sống với đời sao cho chánh thiện, thủy chung. Rồi chính Anh, chính Em và tôi cũng chuẩn bị cho mình một hành trang vào đời bằng những lời Cha Mẹ đã dạy dỗ mình suốt thời gian dài trong tổ âm thân yêu. Anh,Em và tôi phải làm sao trở thành những nhân tài giúp ích cho xã hội, đất nước. Và sống đừng quên cội nguồn, quên ân nghĩa, dù Cha Mẹ mai này có bị vô thường cướp mất đi, Anh,Em và tôi cũng đừng ân hận. Vì chúng ta đã làm đúng lời Cha Mẹ dạy, sống đúng ý nghĩa đạo đức một con người.

    Cuối cùng Anh, Em và tôi hãy cùng nhau chấp tay khấn nguyện tất cả bằng lòng thành kính dâng lên đấng sanh thành dưỡng dục bằng những đóa hoa hồng tươi thắm và đầy tha thiết nhất của một người con đối với một bậc cao trượng nhất trong hàng nghìn hàng vạn không có gì sánh bằng qua tình mẫu tữ thiêng liêng ấy cả:

    Hoàng hôn xuống chuông chùa ngân nhè nhẹ
    Giọng Cha Mẹ trầm ấm vọng vang trời
    Dù mai này đời chia sẻ trăm nơi
    Ta còn nhớ tiếng ru hời của Mẹ.



    Ngô Vũ Trung Kiên

  4. #4
    Tham gia ngày
    Jun 2009
    Tuổi
    35
    Bài gởi
    22
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Post Từ Một Nấm đấm

    Từ Một Nấm đấm



    Mười năm trôi qua, từ khi nó là một môn sinh Vovinam mới toanh cho đến khi đã có vài năm làm Huấn luyện viên trên mãnh đất Bà Rịa – Vũng Tàu. Thời gian đó đủ để nó cảm nhận hết ý nghĩa thật sự của một tinh thần thượng võ. Đặc biệt hơn là trong thi đấu đối kháng, tinh thần thượng võ cần được thể hiện lên trên cả tinh thần đồng môn huynh đệ.

    Trong những năm học võ của nó từ sau lần thi thăng đai Lam nhị, nó luôn cảm thấy ray rứt khó chịu khi nghe bất kỳ một môn sinh, võ sĩ hay thậm chí một Huấn luyện viên nào tỏ vẻ thích chí khi nhận xét những đòn mà họ hay Vận động viên của họ khiến cho đối thủ mang lấy chấn thương, hoặc nhẹ hoặc rất nặng. Nó cảm nhận điều đó như một bàn tay dơ bẩn đang bám vào bản môn và đẩy tinh thần thượng võ rời xa những người học võ.

    Những quan điểm đó của nó cũng không nằm ngoài cái quy luật gọi là nhân quả. Ở trên đời với vạn vật, hiện tượng, bất kỳ điều gì xảy ra cũng có những nguyên nhân nhất định. Trong suốt thời gian nó học võ, niềm tin về một sức mạnh võ thuật và tinh thần võ đạo cao thượng mà nó chiêm nghiệm ra được từ môn phái khiến cho nó phản cảm với những mục rỗng võ học, những điều mà nó chưa bao giờ tán thành ngay từ khi nó vừa đặt chân vào Vovinam – Việt võ đạo.

    Bước vào ngưỡng cửa đầu tiên của môn phái võ thuật thuần Việt, nó nhìn đời thật tươi đẹp. Thế là từ ngày hôm nay nó sẽ chính thức đặt chân vào con đường mơ ước của mình, trở thành một võ sĩ chân chính. Khái niệm “võ sĩ chân chính” của nó thật sự tức cười vào thời điểm mà nó nghĩ ra, nhưng suy cho cùng đó cũng là một tinh thần thượng võ của chú nhóc lớp bốn chưa biết tí gì võ thuật. Nếu cho nó một câu hỏi lúc này :
    - Võ sĩ chân chính mà em ước mơ là gì ?
    Hiển nhiên nó sẽ trả lời rằng :
    - Là một người giỏi võ, đánh thắng được những kẻ xấu, không để họ đánh mình và những người tốt.
    Thật dễ phát cười cho những ai nghe nó nói về điều đó và những điều tương tự như vậy với cùng một chủ đề. Nó quá có quá nhỏ không để nghĩ và làm những điều mà nó nói ra, hoặc là nó chỉ biết nói thế thôi. Ai mà biết được. Nhưng nếu có người nào đó chứng kiến được cuộc hành trình mà nó phải trải qua mỗi đêm để đến lớp Vovinam trong suốt mấy năm trời thì hẳn sẽ tự hiểu rằng nó không nói bịp một chút nào.

    Và dù hoàn cảnh ấy chẳng ai thèm để ý làm gì thì cũng ổn cả, nó không cho điều này là quan trọng. Còn giờ đây, nó rất phấn khởi trong bộ võ phục xanh dương hào khí sau mấy tháng tập tành những đòn thế căn bản mà nó cho là đã vững. Niềm vui khoác lên bộ võ phục chứng tỏ với nó rằng nó đã thành công khi đặt chân lên con đường mơ ước. Có lẽ chính điều này làm cho nó rộn ràng hẳn lên so với mấy đứa bạn cùng nhận được võ phục như nó, thằng Hải, thằng Khánh…Nhưng không biết khiến xui thế nào mà buổi đầu tiên nó hiên ngang mặc võ phục lại chẳng được đấm đá cái nào, hôm ấy nghỉ tập. Bởi vậy mới thấy trên đời có những chuyện làm người ta mất hứng rất đáng ghét. Không sao, nó nghĩ. Dù thế nào thì sự háo hức của nó cũng vượt ra ngoài mọi thứ lúc này, tập hay không tập hôm nay cũng như nhau thôi.

    Tung tăng trên đường về trong bộ võ phục mới, có đôi lúc nó hát ca, bay nhảy thật hồn nhiên. Tiếng hát, tiếng nói, giọng cười đùa của tụi nó khiến mấy căn nhà thưa thớt bên đường trông vắng lặng cũng vui lên một chút. Con đường về với cây lá hai bên um tùm và tăm tối, nơi mà mỗi đêm nó đi qua một mình sau những buổi tập sao hôm nay không đáng sợ như những hôm trước. Bạn bè nó chỉ chung đường một đoạn rất ngắn ở những nơi có nhiều nhà hơn, còn nó luôn độc hành trên quãng đường dài với dăm ba cái nhà nhỏ mà giờ này đã vào giấc ngủ cả. Cũng không ai biết một mãnh lực nào làm cho nó kiên trì và đam mê võ thuật như thế.

    Thời gian theo học Vovinam của nó cũng khá dài trong khi rất nhiều đồng môn huynh đệ bao lượt ra vào, đến đi. Mà dù thời gian dài thật nhưng đai đẳng của nó cũng khá khiêm tốn, ngót một năm trời rồi mà giờ chỉ chuẩn bị thi Lam đai nhị cấp. Thật ra thì việc nó chậm tiến như vậy đâu phải do nó thi trượt những lần thi thăng đai, là do biến động mặt bằng sân tập thường xuyên ấy chứ. Một năm ấy khi thì tạm nghỉ một thời gian do sửa sân, khi thì người ta không cho mượn sân để tập nữa…cuối cùng là những đợt thi trôi qua mà không ai đăng kí thi được.

    Rồi dần về sau cũng có những lần nó tham gia thi thăng đai, thăng cấp. Nhớ lại lần thi thăng đai trước, lần thi lên Lam nhất, nó rất tự tin nhưng chỉ mỗi phần thi đối kháng là nó hồi hộp, dường như bản chất nó không thích đánh nhau. Mà thế thì lại mâu thuẫn quá, không thích đánh nhau ai lại đi học võ, học võ rồi có những lúc cũng phải đánh nhau. Nghĩ đến cùng có lẽ nó học chỉ để thực hiện ước mơ của nó. Nghĩ nhiều, hồi hộp nhiều chứ nó có ra được đòn nào trong hiệp đấu đó đâu, trọng tài vừa cho bắt đầu thì nó đã bị dính một đạp vào đùi không đứng vững nữa. Nó đau ít mà ngượng nhiều.
    - Vậy là thua rồi à ? Nó nghĩ.
    Bạn bè nó xúm lại hỏi thăm tình hình. Con Nhi với thằng Thanh tỏ vẻ lo lắng :
    - Có sao không ?
    - Không sao, hơi đau thôi. Nó vừa nói vừa nhấc chân khập khiễn về chỗ ngồi.

    Trận đấu kết thúc chỉ có thế và nó cũng không nghĩ nhiều về chuyện thắng thua, ai đánh và ai bị đánh. Dường như chuyện bị đánh chỉ là nó bất cẩn trong phòng thủ, nó không có ý niệm gì về sự bực tức hay tỏ vẻ ghét cậu bé ra đòn như những gì mà bạn nó đang chỉ trích. Sau lần đó nó chẳng buồn quan tâm hay có ấn tượng gì về trận đấu ấy nữa, dù sao nó vẫn thi đạt và được thăng đai Lam nhất và như ước mơ đang trên đà thành công, nó chỉ cố gắng đạt được những gì mà nó cho là quan trọng.

    Trận thi đấu lần này mới là lần mà nó nhớ mãi, mặc dù không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đó là trận đối kháng trong cuộc thi thăng đai Lam nhị tại Trung tâm văn hóa Thiếu nhi tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.
    Từ sáng sớm mọi thứ đã sẵn sàng, nó hôm nay trông vẻ tự tin không kém gì những lần thi khác. Cũng dễ hiểu vì sao nó tự tin như vậy, trước khi đi thi lúc nào nó cũng chuẩn bị rất kỹ lưỡng các bài thi. Đối với nó mỗi lần thi là một niềm hi vọng mới, một tương lai mới với cái mơ ước mà nó ấp ủ đang chờ đợi nó. Xe lăn bánh trong niềm hớn hở và những bài hát tập thể vang lên suốt dọc đường, bao giờ cũng vậy.

    Các bài thi của nó diễn ra rất trôi chảy, đâu đó trong mỗi phần thi đều chứa đựng một sự hứng khởi vô bờ. Như hứa hẹn mọi điều tốt đẹp, thế nhưng phần thi đối kháng lại ghi cho nó một dấu ấn khó phai mờ trong cuộc đời học võ của nó. Mọi thứ chỉ bắt nguồn từ một nấm đấm, nấm đấm của nó. Nói không khéo thiên hạ những người vô tâm cười nhạo, bởi thế nó chưa bao giờ nói ra điều đó với ai cái suy nghĩ của nó trong trận ấy. Kể ra thì cũng thấy nên cười nó, nhưng phải là một nụ cười có tâm võ học, nụ cười có sắc nhân bản. Còn việc gì khiến nó nghĩ nhiều thế thì chỉ cần cất lên một câu hỏi lớn :
    - Bạn cảm thấy thế nào khi đấm thật mạnh vào mặt một người khác ?
    Câu trả lời nhận được từ nó là :
    - Cảm thấy hối hận và ước gì có thể thu lại được quả đấm ấy.

    Chỉ vì một cú đấm mạnh vào thẳng mặt đối thủ trong thi đấu khiến nó bồn chồn, hối hận như làm một việc gì sai trái. Nó có thể cảm nhận sự đau đớn choáng váng của bạn đồng môn qua lực đấm và rõ ràng chiếc găng tay vải nó đang mang không giảm nhẹ được bao nhiêu. Sau cú đấm, nó nhìn hối lỗi về phía khuôn mặt còn nhăn nhó của chú bé cùng trang lứa mang giáp xanh và tự hứa rằng sẽ không còn một cú đấm nào tương tự. Cũng từ đó, nó có một cái nhìn ngày một nhân văn hơn trong thi đấu đối kháng. Nó quan tâm đến thái độ thi đấu và ý đồ ra đòn nhiều hơn là chiêu thức sử dụng. Bởi với nó, tinh thần võ đạo mới đáng quý, chiêu thức võ thuật chỉ là một công cụ bổ trợ cho tinh thần võ đạo ấy. Song một võ sĩ mà không có tinh thần đó thì nguy hiểm vô cùng.

    Qua bao nhiêu năm, cho đến khi nó đã đủ đẳng cấp để bước lên võ đài tranh giải vô địch nó cũng chẳng thiết tha với việc tranh nhau bằng nấm đấm. Tham dự giải với phần Hội diễn khiến nó thích thú và tâm huyết hơn. Có lẽ vì thế mà bạn bè đồng môn gọi vui nó là “Gà biểu diễn chứ không phải gà chọi”. Tuy nhiên những thời điểm này nó đã có một cái nhìn sâu sắc hơn về tinh thần và cái tâm của một người học võ, không còn mơ hồ đơn giản như ngày trước. Học võ là để cải thiện tốt tinh thần và sức khỏe, không vì mục đích đối kháng nhau. Cũng trong những tư tưởng đó, người học võ không phải tự hào hơn người khác ở võ nghệ mà là tâm chính trực, sự nhẫn nhịn, khoan hồng và lòng kiên trung bền dạ. Mà thực ra tất cả những điều đó là cái mà lúc bấy giờ nó cho là tinh thần thượng võ.

    Chứng kiến nhiều trận thi đấu làm cho nó nghiền ngẫm. Sau những trận đấu sóng gió trên võ đài, trọng tài thường cho hai đối thủ bắt tay hoặc ôm nhau như một tình huynh đệ, một tinh thần thượng võ cao độ của Việt võ Đạo. Hành động này nhận được rất nhiều lời tán thành của nó, nó rất hãnh diện. Thậm chí có những Vận động viên rất lo lắng và hỏi han tình hình chấn thương mà mình vừa gây ra cho bạn đồng môn đơn vị khác thật sự nhiệt tình. Nó hoan nghênh và nó hi vọng rằng tất cả những môn sinh, võ sĩ, Huấn luyện viên Vovinam đều hoan nghênh tinh thần đó.

    Tuy nhiên, nơi nào mà chẳng có những cái tốt xấu xen lẫn vào nhau. Hôm đó nó cũng tham dự giải nhưng với tư cách một vận động viên thi đấu Hội diễn. Những bài nó tham gia dự thi thường là : Đa luyện tay không và vũ khí, đòn chân tấn công, Song luyện… Trong lúc chờ đến lượt thi Hội diễn nó thường chăm chú xem xét các trận đối kháng và đánh giá các vận động viên. Với con mắt của một Huấn luyện viên như nó bấy giờ thì cũng không ít kiến thức để phân tích và đánh giá các vận động viên trong thi đấu, và thường thì nó đánh giá phẩm chất đạo đức võ học của vận động viên qua những gì họ thể hiện. Thế mà nó lại không biết phải đánh giá thế nào với trường hợp đang diễn ra trước mắt nó.

    Một vận động viên ( mang Huyền đai khi thi đấu nhưng thực tế là Hoàng đai nhị, đó là quy định trước đây của Vovinam ) đánh thắng đối thủ bằng một đòn đá tạt vào mặt “knock out”. Thật tệ hại trong con mắt của nó khi vận động viên kia nghếch mặt cười tự kiêu với bạn bè trong khi bạn đồng môn của mình đang còn bất tĩnh, nằm sõng soài trên sàn đấu chờ cấp cứu. Nó không còn một lời nào để bình luận cho vận động viên ấy, bởi cương vị một huấn luyện viên Việt võ đạo không cho phép nó hạ những lời nặng nề vào người khác, huống gì đó lại là đồng môn. Nó căm phẫn và hình dung như có một bàn tay dơ bẩn đang bám vào bản môn cần thiết phải rửa sạch. Nó mong rằng ít nhất có một ai đó khác ngoài nó có thể thấy được những gì mà nó thấy, nghĩ những gì mà nó nghĩ. Nhưng hiển nhiên nó tin rằng hầu hết những người có mặt ở đó đều bất đồng như nó, vì Việt võ sĩ nào cũng được giáo dục võ đức ngay từ khi mới nhập môn. Sự khác biệt kia sẽ sớm bị loại thải bởi nó không đi đúng con đường của môn phái.

    Đã từ lâu, nó không nhớ là nó đang đứng ở đâu trên con đường mơ ước của nó, nó có thành công hay chưa. Chỉ biết là bây giờ nó luôn cố gắng làm tròn nhiệm vụ của một Huấn luyện viên Vovinam thực thụ, giúp môn sinh vừa luyện võ thuật vừa rèn võ đức. Yếu tố tiên quyết mà nó yêu cầu ở võ sinh của nó là tinh thần thượng võ và tâm niệm môn phái. Sự linh hoạt trong võ thuật còn tùy thuộc vào bản chất, cơ địa và sự nhiệt tình tập luyện của mỗi người. Nó khẳng định : môn sinh Vovinam có thể có người cao kẻ thấp, người mạnh kẻ yếu nhưng phải đảm bảo một tinh thần võ đạo và võ đức cao ngang nhau.

    Kể từ khi nó nhận thức được điều này, mơ ước của nó không còn là một Võ sĩ chân chính nữa, mà nó đã chuyển thành mơ ước có một môn phái Vovinam thực sự đạt đến đỉnh điểm của võ học về cả võ thuật lẫn võ đức. Trong đó mỗi môn sinh, võ sĩ, võ sư đều là một hạt giống tốt gieo nên sự phồn thịnh kiên cố cho môn phái Vovinam – Việt Võ Đạo. Và trên võ đài của Vovinam kể từ nay chỉ có một tinh thần thượng võ thi đấu với một tinh thần thượng võ.

    Một đêm trời êm ả, trăng vàng tròn vành vạnh mùa Trung thu còn vương vấn ngoài kia chưa muốn rời bỏ. Giữa khoảng lặng rất yên tĩnh hiếm có của đất Sài Gòn, hầu hết nam nữ sinh viên kéo nhau đi chơi Trung thu, bỏ lại một sân dãy trọ tĩnh mịt mờ ảo dưới ánh sáng dìu dịu trãi rộng mênh mang. Nó đứng nhìn vầng trăng kia như nhìn một mỹ nhân kiêu sa lộng lẫy, rất cao và rất đẹp. Bất chợt nó đưa tay lên vẽ theo mặt trăng một hình bát quái với biểu tượng nước Việt Nam ở giữa, nhoẽn miệng cười và cất tiếng hát:

    “Việt võ sĩ như thân tùng, trong gió sương, vươn chí cao…quyết lòng …”.

    Bài Dự Thi
    HLV. Lê Minh Trực
    (Vovinam - Việt Võ Đạo Bà Rịa – Vũng Tàu, Việt Nam)
    thay đổi nội dung bởi: vvnnews, 10-12-2009 lúc 08:52 AM Lý do: thêm hình

    Thân Trai Đứng Giữa Đất Trời
    Sống Sao Cho Xứng Ơn Đời Cưu Mang

  5. #5
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Tuổi
    32
    Bài gởi
    864
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Default Người Thầy Sau 15 Ngày Tập Huấn

    Bài dự thi Văn - 2009

    Cảm Nghĩ Về Thầy Nguyễn Hồng Quì




    Mười lăm ngày ấy sao con quên được? Và nhờ có mười lăm ngày ấy mà con quen biết được Thầy!
    Ngày đầu tập luyện dưới sự giảng dạy của Thầy con rất sợ với cách làm việc nghiêm trang ẩn lên nét mặt Thầy. Hai ngày đầu vào lớp tập con lại không nói chuyện với ai chỉ biết ngồi im và tập luyện. Có lẻ vì bản tính của con ít nói trầm nên con làm thầy khó chịu, nhưng vì vậy mà đúng bản chất của con! Ngày thứ ba bắt đầu bắt tay vào tập luyện theo sự sắp xếp của Thầy thì chính Thầy là người dạy con.

    Thầy ơi! Thầy biết không? Con được chính tay Thầy giảng dạy con hồi hộp biết chừng nào, vì có quen biết thầy đâu nhưng khi Thầy dạy con, bao nhiêu tinh hoa, tâm huyết của Thầy, Thầy truyền lại cho con một thành một bài tập hoàn hảo. Cứ đến lúc tập thì con rất lo. Con cố gắng thu nhận thật nhanh, lẹ những gì Thầy dạy con để Thầy không chán nản mà hăng say tiếp tục dạy con, con không biết mình đã làm được chưa?
    Thầy hỏi?
    - Thuộc bài chưa con?
    Con trả lời
    - Con không nhớ gì cả Thầy ơi!
    Và bàn tay ân cần Thầy vuốt má con, Thầy nói:
    - Sao vậy? Cố lên nha con, thuộc bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu .

    Từng lời nói của Thầy khiến con phát huy hơn, với những tố chất của trong người con, con đánh con tập con cố gắng bộc lộ hết khả năng của con để đánh cho thầy xem. Sự giảng dạy nhiệt tình, hồn nhiên của Thầy làm con có cảm giác ( khi con tập luyện - Thầy chỉnh sửa ) giống như một mạch máu nó luôn chảy không ngừng hoà lẫn vào nhau là những giọt mồ hôi và những lời nói cười của con và Thầy. Sự mệt nhọc như được đánh tan đi vì sự chuyên cần, chịu đựng.

    Và ngày thi đấu sắp tới, ai nấy đều tập luyện hết mình để hoàn thành bài tập được giao. Có lẻ chỉ có bài của con là chưa toàn diện. Con đã cố gắng theo kịp những gì Thầy chỉnh sửa bài lại cho con. Hai ngày cuối cùng cả đoàn qua Nhà Thi Đấu QK 7 để tập thử và diễn bài để duyệt. Các bài diễn của mấy anh chị đều hoàn thành tốt, đến bài của con, con đánh về không đúng chỗ, con cũng không biết sao nữa. Trong lúc con đang rối như thế, thì lại có Thầy đến giúp con.Thầy chỉ lại cho con chỗ nào sai, sao lại không về đúng chỗ. Lúc đó thầy mặc đồ tây, mà vẫn đánh cho con xem. Con đánh đi, đánh lại bốn năm lần cũng không về đúng chỗ làm Thầy lo. Con đã tập lại và đánh chậm lại từng nét, từ tấn đến bay nhảy và Thầy đứng trợ gíup cho con, cuối cũng con cũng về được đúng chỗ.

    Con thấy yên tâm vì bài của con đã hoàn thành, và thầy cũng thế. Dường như trong lúc con bế tắc như vậy thì con lại có thầy bên cạnh giải quyết tất cả những khó khăn của con.

    Ngày thi đấu chính thức đã đến với con. Con hồi hộp, đứng ngồi không yên, mặt thì tái xanh, tay chân rung hết cả lên.
    Thầy nói:
    - Sao con tâm lý ghê vậy? Có Thầy bên cạnh đừng có sợ nhe con! Cố gắng đánh và thể hiện hết mình đó!

    Cũng chính vì những lời nói thiết tha như thế, làm lòng con cố gắng sẽ không làm thầy buồn vì thầy mình sẽ làm được. Tâm lý có đó, vì lần đầu tiên đi thi đấu giải lớn và lại đại diện cho một quốc gia thi đấu..bao nhiêu gánh nặng trên vai, con không sợ mình không làm được, con chỉ sợ làm Thầy buồn.

    Và Thầy ơi! đến lúc con đánh xong, khi chưa biết kết quả con ngồi đó, đầu óc bị chia phối, vì còn bốn đối thủ mạnh trước mắt con. Lúc thi xong nội dung quyền của con, Thầy ngồi cộng điểm, còn con thì hồi hộp tim đập nhanh và một lần nữa con lại nghe Thầy nói:
    - ‘Yên tâm đi con vàng rồi!

    Nghe xong còn gì bằng hạnh phúc khi con làm đã làm được. Con đình chạy lại ôm Thầy mà không dám, con chỉ biết đi lại Thầy Nghiêm Lễ. Cái Nghiêm Lễ đó không chỉ đơn thuần, mà Nghiêm lễ đó, nó thể hiện tất cả những gì con muốn nói và ánh mắt con nhìn Thầy chứa đựng những giọt lệ thầm trong lòng con.

    Ngày giải kết thúc con về Vũng Tàu và có được hai ngày cùng thầy đi chơi, tắm biển đốt lửa trại, con vui lắm. Nhưng con biết con sắp xa Thầy rồi, con chỉ có thể đem lại niềm vui và kỷ niệm cho Thầy. Khi chia tay Thầy , Thầy về Thành Phố trong khi đó con còn nhiều điều rất muốn nói với Thầy, nhưng con không thể nói nên lời.

    Biết Thầy về Thành phố thật rồi, ở nhà con ngồi một mình nhớ lại những chuyện đã qua. Con đã khóc vì con phải xa Thầy, con không biết sao nữa, nước mắt cứ rơi hoài.

    Lúc không còn Thầy bên cạnh,con chợt nghĩ rằng: Con khờ lắm! Những lúc còn gần Thầy,sao lại không nói chuyện với Thầy nhiều hơn,không tâm sự và tìm hiểu cuộc sống của Thầy! Giờ thì không kịp nữa rồi Thầy nhỉ.Con chỉ tiếc,sao thời gian qua nhanh quá,khi con mới có chút cảm giác về Thầy thì phải xa Thầy rồi.

    Có thể đây là lần đầu tiên con sống xa nhà,hòa mình vào tập thể.Được sống,được vui,được hưởng những ngày hạnh phúc khi con được Thầy quan tâm,lo lắng,động viên.

    Con vui ,nhưng cũng biết bữa tiệc nào mà ko tàn.Có được rồi,thì cũng phải chia ly.

    Mười lăm ngày tập huấn, dù thời gian đó con quen biết được Thầy không lâu, nhưng sự giảng dạy của Thầy giúp con thấu hiểu được, tình Thầy Trò sau mười lăm ngày thật đáng quý. Giờ đây con nhận ra xung quanh con vẫn còn có một người luôn động viên và an ủi con. Và hôm nay con không được học dưới sự giảng dạy của Thầy nữa, nhưng con vẫn hy vọng một ngày nào đó hay có dịp nào đó con vẫn tiếp tục tập luyện với Thầy.

    Và Thầy nè,con không phân biệt Thầy là Thầy nào ?và là Thầy của ai.Đối với Con ,Thầy là người Thầy 15 ngày đẹp nhất trong tâm hồn Con mãi mãi và sau nay vẫn thế.


    Tuy con với Thầy một năm chỉ gặp nhau qua mấy mùa giải và những thời gian còn lại con chỉ biết ở nhà nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ Thầy, Con xin lỗi con chỉ có thể làm được vậy, con quý mến thầy nhiều.
    Mong sao những điều tốt đẹp đến với thầy.
    - Con chúc Thầy mạnh khoẻ!
    Thân Mến!!!!

    Huỳnh Thị Kim Tuyền
    Vovinam Vũng Tàu
    thay đổi nội dung bởi: tuyen_vovinamntn_vt, 11-27-2009 lúc 06:10 AM
    pé Tuyền kute loney

    Nhớ Về Thầy 15 ngày Tập Huấn Giải Thế Giới ..Đầy Kỉ Niệm

  6. #6
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,044
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    77 Bắt đầu từ một kết thúc

    Bắt đầu từ một kết thúc



    Hụt hẩng, suy xụp.... Đây là tất cả những cảm giác mà tôi viết nên những dòng cảm xúc này, có lẽ nó sẽ không hay nhưng cũng là một kỷ niệm mà không bao giờ quên được.

    Hy vọng một năm tập luyện và hy vọng một năm chờ đợi để thể hiện tất cả khả năng của mình vậy mà ....

    Sự cố đến quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi tôi không thể tin được, không thể tin được đó lại là sự thật và tôi đã phải chấp nhận nó.

    Trước hôm khai mạc giải trẻ ở Gia Lai, tôi cố gắng tập cho quen thảm lần cuối để chuẩn bị bài thi của mình, cố gắng dành những tấm huy chương cho đơn vị mình, vậy mà vì một sơ xuất tôi đã mất hết... bao nhiêu niềm tin và kỳ vọng của thầy đều tan biến. Đau lắm! Tôi chỉ biết ôm tay mình và dựa vào thầy, nói một lời xin lỗi nhưng không thể...
    Ôm cơn đau, tôi được thầy đưa vào viện để cấp cứu, trong đầu chỉ biết suy nghỉ và không biết mình sẽ được tiếp tục thi đấu hay không? Chỉ mong... mong sao thời gian có thể quay trở lại, quay lại để tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng không, điều đó bây giờ chỉ là vô vọng.

    Có lẻ là mất hết thật rồi nhưng may là cuộc sống đã thương tôi, thương vì đã cho tôi có được mẹ, người đã cố gắng tất cả vì tôi trong lúc nằm viên. Mẹ đã cố gắng đi xe máy từ Vũng Tàu đến Gia Lai, xa lắm mẹ nhỉ, nhưng mẹ vẫn cố , cố để được xem tôi đánh cho mẹ xem, vậy mà tôi lại vô tình mang cho mẹ thêm một nỗi đau , một gánh nặng thay cho một hạnh phúc.

    Chắc mẹ khóc nhiều lắm mẹ nhỉ? Mẹ khóc khi thấy tôi buồn, mẹ khóc khi tôi đau.... Nhưng sao lúc đó mẹ lạ lắm, tôi thầy mẹ bình tỉnh không thể tin được, mẹ đã giấu đi những giọt nước mắt để bên cạnh trấn an tinh thần tôi.

    - "Con làm lại từ đầu được không mẹ?"

    Câu hỏi đó làm mẹ tội hiện lên một nỗi lo trên khuôn mặt của mẹ. Mẹ bảo:
    - "Được, sẽ không sao đâu con, có mẹ ở bên con mà".

    Tôi khóc, nước mắt cứ tuôn, khóc vì thương mẹ, khóc vì làm mẹ buồn, khóc vì đã làm trái tim mẹ phải đau.....Tôi được mẹ đưa vào Sài Gòn chữa bệnh, mẹ bảo mẹ không yên tâm giao con mẹ cho những ông bác sĩ "trên cao" đó, đi Sài gòn khám vẫn tốt hơn.

    Đau lắm, từng mũi kim đâm thẳng vào tay, nó làm mẹ nhìn mà xót, cắn răng chịu đựng để mẹ được yên tâm. Nhưng không được, bó bột không lành và tôi phải đành đi mổ ráp xương. Trước khi lên lên bàn mổ tôi cười, cười để mẹ được yên tâm, nhưng tôi không muốn, tôi sợ , sợ phải đối diện với dao kéo đó.....trước lúc lên bàn mổ, tôi cảm thấy vô vọng, chưa bao giờ lại như vậy, một thoáng suy nghĩ lại quanh quẩn trong đầu, chẳng lẻ mất hết thật à, và đó cũng chỉ là thời gian...

    Thời gian trôi nhanh, tay tôi cũng lành nhưng lại khá đau khi cử động, 3 tháng dưỡng tay tôi chỉ biết ở nhà nằm và ngủ... cuộc sống lúc này chán. Tôi hơi khó chịu vì tay mình phải như vậy, cứ mãi cong cong như người có tật....

    Mọi chuyện không dừng ở đó, tội cố đứng dậy, đi tìm một chút hy vọng cho bản thân mình, lại thêm một lần nữa tôi lại hy vọng, dù nho nhỏ nhưng vẫn cố gắng..... Cơ hội cũng đến, tuy nho nhỏ nhưng cố gắng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi, cố chấp tay cong cong như "Dương Quá" tôi vẫn ráng khoác mình bộ võ phục vào tập.

    Ngày 1, ngày 2, ngày 3, sao mà nó nặng nề vậy, nghỉ mới 3 tháng thôi mà sao cứng vậy, tới đâu hay tới đó.

    Giải tỉnh cũng cận kề, tôi xin thầy được đánh đơn luyện, thời gian không được dài nên không cũng không được ưng ý cho lắm. Thôi thì cứ thi vậy, Huy chương đồng cũng được mà, nhưng cũng khá bất ngờ, sau những lời chê bai và những ánh mắt không vừa lòng thì tôi lại được Vàng cả 2 bài đơn luyện. Chắc là có duyên với đơn luyện, chứ thật ra tôi đánh xấu lắm, vừa chậm lại vừa cứng người.

    Mặc dù không hài lòng với bài thi của mình nhưng nó cũng là một chút niềm tin của riêng tôi, niềm tin rằng sau thất bại sẽ là một khởi đầu mới.
    Không được tốt đẹp và thuận lợi như trước nữa nhưng nó cũng giúp tôi đứng lên sau lần vấp ngã này.

    Chỉ còn hơn 2 tuần nửa thôi thì Đại Hội Tỉnh đến nữa, và tôi sẽ cố gắng bước thêm một bước mới, một niềm tin mới "KHÔNG BAO GIỜ THẤT BẠI"

    Con cám ơn mẹ - người giúp con trong những lúc con khóc... và con cũng cám ơn thầy (Lý Vương của con), cám ơn các thầy đã giúp con vượt qua khó khăn này.

    Nguyễn Tấn Hiếu
    Vovinam Vũng Tàu
    thay đổi nội dung bởi: nhoxiu.vovinam, 10-25-2009 lúc 05:13 AM
    Thất bại của người này sẽ là cơ hội của người khác.
    Stars from the end.

  7. #7
    Tham gia ngày
    Apr 2007
    Tuổi
    32
    Bài gởi
    864
    Thanks
    0
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Default Niềm Đam Mê Võ Thuật

    Niềm Đam Mê Võ Thuật

    Bài Dự Thi Văn năm 2009



    Mười sáu tuổi, Tôi bắt đầu đổi mới với niềm đam mê Võ Thuật.Gia nhập môn phái Vovinam tập luyện và thi đấu, gặt hái được nhiều thành tích, tuy kết quả không cao, nhưng Tôi cũng đã thể hiện hết khả năng của mình.

    Giải trẻ Toàn Quốc tại Bến Tre năm 2008 là bước khởi đầu cho sự nghiệp Vận Động Viên của Tôi.

    Trời sinh ra Tôi, cho Tôi một dáng người không cao, không to con! Với thân hình như vậy không biết có thiệt thòi khi làm vận động viên cho VoViNam không ?

    Từ một bước tiến mới, một thử thách đối với Tôi. Lần đầu tiên đi tham gia giải trẻ Toàn Quốc tại tỉnh Bến Tre.Tham gia hai nội dung quyền. Ngày tháng tập luyện kiên trì,nhẫn nại và quyết tâm đem huy chương về cho tỉnh.

    Mỗi ngày tập luyện dưới sự giảng dạy của Thầy, chỉ muốn được nhìn thấy Thầy vui.Vì từ trước đến giờ, đội tuyển trẻ Vũng Tàu chưa một lần đem lại niềm vui cho Thầy( không được Huy Chương Vàng).

    Ngày giải đã tới, hy vọng đến với Tôi,Tôi cố gắng bộc lộ hết khả năng, bộc lộ hết tất cả những gì Tôi được học từ Thầy. Thế là Tôi đã hoàn thành tốt bài thi của mình Tự Vệ Nữ giới một cách thuyết phục. Đem tấm Huy Chương Vàng đầu tiên về cho Đơn Vị.

    Vài phút sau, tiếp tục thi nội dung quyền Song Dao Pháp,Tôi đã sẵn sàng bước ra sân đấu và thể hiện lại một lần nữa.Nhưng kỳ này,Tôi không mang về thành tích cao nhất, chỉ được Huy Chương Bạc thôi. Tôi vẫn vui vì rút ra kinh nghiệm cho mình.

    Kết thúc giải,Tôi về Vũng Tàu tập luyện lại để năm sau phát huy hơn.

    Năm sau, tiếp đến giải trẻ Toàn Quốc tại Gia Lai năm 2009. Tôi vẫn dự thi hai nội dung quyền. Nhưng kỳ này Tôi đánh Tự Vệ Nữ và Song Luyện Kiếm.Từ cái đà năm ngoái, năm nay Tôi đặt mục tiêu riêng mình giữ vững thành tích năm ngoái 1 Huy Chương Vàng,1 Huy Chương Bạc.

    Sự bất ngờ đến với Tôi, lần này Tôi thi đấu được 2 Huy Chương Vàng. Niềm vui khi thấy Thầy vui cười.

    Từ giải này,Tôi được mọi người chú ý đến.Võ Sư Nguyễn Văn Chiếu đã trao đổi với Thầy Tôi, cho Tôi vào đội tuyển Quốc Gia tham dự giải Thế Giới.

    Chắc có lẽ,Tôi là người may mắn khi được VS Chiếu công nhận đưa Tôi vào danh sách bổ sung.

    Giải trẻ kết thúc,Tôi về Vũng Tàu được hai tuần, thì được tin triệu tập Vận Động Viên tập huấn giải Thế Giới, Tôi vui lắm vì biết đó là sự thật.

    Và mười lăm ngày tập huấn để lại cho Tôi nhiều kỷ niệm. Sự giảng dạy và quan tâm của quý Thầy, sự nhiệt tình của các cán bộ ủy ban, tổng cục TDTT… Như VS Chiếu,VS Danh Hải đã xuống thăm và động viên tinh thần .

    Khi tập luyện với các anh chị, có lẽ Tôi là người nhỏ và non nhất đoàn.

    Giải Thế Giới đã đến,Tôi không tự tin như mấy giải Toàn Quốc khác.Vì đây là giải Quốc Tế, lần đầu tiên Tôi cũng không dám mơ đến mình được khoát áo Việt Nam và đại diện cho một quốc gia tham dự giải.

    Trong đầu cứ nghĩ, thể hiện hết khả năng những gì mình học, phát huy hết tinh thần thượng võ mang vinh dự về cho Nước nhà.

    Ngoài dự định của Tôi,Tôi bất ngờ vì mình được Huy Chương Vàng nội dung Song Dao Pháp. Cứ ngỡ như một giấc mơ mà Tôi không tin đó là sự thật. Nhưng sự thật vẩn là sự thật nó đang diễn ra trước mắt Tôi,Tôi thấy mình nhỏ bé như một hạt cát trên sa mạc.

    Theo nghiệp võ,Tôi có những ước mơ cho riêng mình. Cố gắng tập luyện, phát huy tất cả các tố chất để sau này có cơ hội còn thay thế các anh chị ở thế hệ trước.

    Đến với VoViNam được chín năm xem nó như cái nghề của mình.Nó đã thấm vào máu, đi sâu vào xương tủy Tôi.

    Nếu ai bắt Tôi đánh đổi thứ gì đó để mất VoViNam thì Tôi trả lời rằng:

    - “VoViNam đánh đổi vô giá trị!”

    Không có gì có thể thay thế được VoViNam,vì nó là sự sống của Tôi.

    Từ Nhỏ đã thích học võ và là một đứa con gái mà lại có cá tính mạnh mẽ, có thể là cái duyên mà Tôi đã chọn VoViNam. Năm chín tuổi bắt đầu làm quen với VoViNam, ba mẹ luôn ủng hộ Tôi, muốn Tôi học cho vui cho khỏe. Vậy mà thời gian qua,Tôi vô tình mãi mê tập luyện, đến nỗi thắm thoát đã 18 tuổi rồi.

    Hai năm đánh giải Toàn Quốc,thành tích mà tự lực, tự sức mà Tôi có được,Tôi luôn trân trọng nó.

    Năm nay là năm học cuối cấp 12, Tôi định tạm ngưng Vovinam một thời gian, nghĩ lại thì không thể vì chín năm qua,Tôi đã quen thời khóa biểu mà Tôi dành cho Vovinam rồi. Tập võ vẫn tập, văn hóa vẫn học, nhưng chắc Tôi có khiếu với VoViNam hơn, vì thời gian Tôi dành cho nó quá nhiều.

    Nhưng đối với Tôi,Tôi chọn và đặt kỳ vọng vào VoViNam không nhằm chỗ vì những gì Tôi có được hôm nay là do VoViNam tạo ra.

    Sau cùng Tôi cảm ơn những thời gian qua ai đã tin tưởng Tôi, ai đã tạo ra cho Tôi cơ hội để chứng tỏ khả năng của mình.

    Tôi xin chân thành cảm ơn! Cảm ơn vì tất cả!

    Thân Mến!!!!

    Huỳnh Thị Kim Tuyền
    thay đổi nội dung bởi: tuyen_vovinamntn_vt, 10-29-2009 lúc 10:25 PM
    pé Tuyền kute loney

    Nhớ Về Thầy 15 ngày Tập Huấn Giải Thế Giới ..Đầy Kỉ Niệm

  8. #8
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Gia lai - Sài gòn
    Tuổi
    33
    Bài gởi
    258
    Thanks
    0
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Default bài dự thi của Huỳnh Võ Hoàng Thiếu

    1000 HẠC GIẤY

    ( Tặng Huỳnh Thị Phương Uyên )

    Bước xuống nhà để chở em đi học võ, mẹ em đon đả ra mời tôi vào nhà vì mấy khi có dịp tôi mới xuống.
    - Ba nó nhiều lần tức giận vì nó là con gái mà cho đi học đàn, học múa mà nó không chịu, cứ đòi học võ, thím phải lựa lời mà nói để mà cho nó đi học võ. Nó toàn chơi trò chơi của con trai, nào là điện tử, đá banh, ăn nói cũng không có chút thùy mị... con gái gì đâu mà cứ như con trai vậy.
    Thím Bảy, mẹ em vẫn thường than vãn với tôi những câu đại loại thế này về em.

    -Thế nhưng dạo này nó đang cặm cụi làm gì trong phòng, thím vào mới biết nó xếp hạt giấy, nó bảo nếu xếp đủ 1000 hạc giấy thì mình ước điều gì đó có thể thành hiện thực.

    Nhìn từ vóc dáng em như 1 đứa con trai đến cách bước đi theo kiểu " hiên ngang", lại thêm mái tóc ngắn, thật khó ai mới nhìn thoáng qua mà có thể đoán được em là con trai hay con gái.
    Mặc dù tôi học võ trước em nhưng với Vovinam tôi là người đến sau, khi tôi mang lam đai trơn thì em đã học hơn 1 năm. Em có cá tính đặc biệt, trong lớp võ em là người hau nói hay cười, sống cởi mở, và duy một điều tôi biết rõ về em, là em rất yêu Vovinam.

    Em từ trong nhà bước ra chào mẹ, làm cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
    Trong mắt tôi, em vẫn còn chút gì đó thật nữ tính.

    --------------------------------

    CON RIÊNG

    ( Tặng Huỳnh Công Hậu )

    Nó ngước nhìn đồng hồ, "6h rồi ".
    Trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

    Nét mặt hân hoan, chiều nay nó đi học về sớm hơn mọi khi vội tắm rửa sạch sẽ rồi đến bên bàn học cười nói ríu rít, nói với tôi rằng tối nay mẹ sẽ xuống dẫn em đi chơi Noel.

    7h, nó ra khỏi nhà. Nhịp từng bước đi, ngày hôm nay nó cười nhiều hơn mọi khi, chợt nó lại nhoẻn miệng cười khi nghĩ đến niềm hạnh phúc được mẹ nắm tay dẫn đi qua từng con phố, sẽ mua cho nó một cái bánh bông lan mà nó thích ăn.

    Đến chỗ hẹn, 5 phút... 10 phút trôi qua, nó lấy tay đấm vào khoảng không để đánh tan cái lạnh. Rồi chợt một chiếc xe máy chạy đến cắt đi sự chờ đợi lo lắng của nó. Nhưng Nó chợt thoáng thấy điều gì đó mà hoảng, vội nấp sau chiếc xe tải gần đó. Chiếc xe dừng lại chừng đôi phút rồi rồ ga đi mất, bỏ hụt nó vào khoảng không đen tối.
    Ba nó vì phạm tội mà đi xa, mẹ nuôi nó từ hồi nhỏ giờ. Đến khi nó học lớp 6 thì mẹ nó đi thêm bước nữa, cưới 1 người đàn ông về để mong có sự chở che vững chắc cho nó, để nó lãng quên dần đi sự miệt thị của mọi người xung quanh về cha ruột nó. Nhưng rồi chuyện đời không như mong đợi, thương lấy hoàn cảnh nó mà nội cưu mang nó, nó sống chung và học hành cùng tôi.
    Đã lâu lắm rồi nó mới có dịp liên lạc với mẹ nó, mẹ hứa hôm nay là Noel sẽ dẫn nó đi chơi. Nhưng mẹ hứa là chỉ 2 mẹ con đi thôi mà, sao chiếc xe lúc nãy còn có cả ông dượng ấy, chẵng lẽ mẹ quên con chỉ là 1 đứa con riêng ?

    ... Trời về đêm khuya sương càng phủ mù cả con đường. Trong căn gác nhỏ, 2 anh em dụi đầu vào nhau đắp chung cái mền mỏng, co cúm cẳng vì lạnh.Một đứa đã ngủ, một đứa vẫn còn thức...

    ---------------------------

    Đã lâu anh không có dịp hỏi thăm mấy đứa, nay anh viết 2 bài này để tặng 2 đứa, chúc 2 em học tốt.
    Gửi Phương Uyên ( Bé Út) : Cố gắng lên , những điều kì diệu trong cuộc sống, nó từ suy nghĩ của lòng ta mà thành.
    Gửi Hậu ( cu Tí ) : Anh sẽ vẫn bên em, 3 năm sau phải vào Đại học Quốc gia mà học với anh như đã hứa đó, hehe.

    HUỲNH VÕ HOÀNG THIẾU
    Tầm nhìn mới...

  9. #9
    Tham gia ngày
    May 2009
    Đến từ
    HongBang University
    Tuổi
    35
    Bài gởi
    155
    Thanks
    2
    Thanked 2 Times in 2 Posts

    Default

    Duyên Vovinam

    - Không biết tự lúc nào, không biết tự bao giờ Vovinam môn võ của đất nước Việt Nam đã ăn sâu vào cơ thể của tôi .... Nếu tôi nhớ không lầm vào tháng 6 năm 1999 khi tôi chỉ là một học sinh lớp 6 khi đó tôi cùng một người bạn và thầy hiệu trưởng của một ngôi trường cấp hai tại quận 7 xin vào học trong lớp võ của võ sư Bùi Chiến , thầy Chiến cũng chính là người thầy đầu tiên của tôi .

    Bây giờ nhớ lại nếu không có sự dẫn dắt của thầy hiệu trưởng thì tôi cũng không theo con đường võ học như bây giờ . Thật sự mà nói lúc còn nhỏ tôi rất thích môn Teakwondo nhưng bản tính lúc nhỏ tôi rất nhút nhát và không dám nói với ba mẹ dẫn tôi đi học võ .Nhờ vậy mà tôi đã học được môn võ của dân tộc Việt Nam.

    - Lúc đầu khi đến với Vovinam tôi tập luyện rất hăng say nhưng lúc đó do thể lực tôi rất yếu so với các bạn đồng trang lứa nên tôi chỉ tập cho khỏe không dám thi đấu vì tôi rất sợ đòn và nhát nhưng ngày càng tập tôi cảm thấy thích thú với nó và cố gắng tập luyện để thi lên được lam đai xanh đậm, lam đai nhất cấp , lam đai nhị cấp rồi lam đai tam cấp, mỗi cấp bậc là một niềm vui sướng khó tả được mỗi lần thi lên được một cấp tôi thấy mình bỏ ra công sức tập luyện thi lên đậu lên một cấp tôi thấy tự hào về bản thân mình.

    Khi học võ được chín tháng tôi bắt đầu tập tới phần đấu giao hữu khi mặt giáp vào tôi cảm thấy lâng lâng run run khó tả , tâm lý bắt đầu chèn ép vào tinh thần thi đấu của tôi, run lắm nhưng cũng phải thi đấu nếu mình đã tập võ thì mình phải biết sử dụng và dần dần tôi yêu thích đối kháng hơn bao giờ hết.

    Năm 2001 lần đầu tiên ra thi đấu một giải lớn đối với tôi khi đó là giải Thiếu Niên Nhi Đồng tôi được huy chương đồng lúc đó vui sướng biết chừng nào .
    Rồi đến các giải khác được tổ chức ở quận ngoài và thành phố Hồ Chí Minh tôi đều tham gia thi đấu cho quận 7 gặt được những thành tích cho quận 7.
    Năm 2006 với sự chiếu cố của thầy Chiến thầy Hải và thầy Chiếu , tôi đã được vào đội tuyển thành phố Hồ Chí Minh, tôi tập luyện ngày càng hăng say và không bỏ buổi nào nhưng cũng vào thời điểm này tôi vì công việc gia đình nên tôi đã nữa học nữa nghĩ và thể lực đi xuống không thể tham gia các giải toàn quốc tôi rất buồn vì mình đã cố gắng nhưng không thể đi xa hơn và tôi đã có một thời gian ngưng tập Vovinam.

    Thật sự mà nói đã yêu thích một cái gì mà bỏ ra thật sự là rất khó .Tôi đã trở lại quận 7 và làm huấn luyện cho một trường tiểu học ở quận 7 mà thầy Chiến đã giao lại cho tôi . Những kỷ niệm làm huấn luyện tôi luôn nhớ mãi, yêu lắm những môn sinh chăm chỉ luyện tập và gặt hái được thành tích tốt khi thi đấu .

    Tôi nghĩ cái duyên của tôi với Vovinam sẽ không thể tách ra được. Hiện tại tôi rất bận với công việc nên tạm thời không tập được nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp công việc và trở lại với cái duyên của mình.

    Cám ơn những người thầy đã dạy tôi trở thành như ngày hôm nay. Sự rụt rè nhút nhát không còn bám lấy tôi nữa , bản thân tôi lúc này là lòng tự tin và lòng nhiệt huyết một lần nữa xin cám ơn các thầy.

    MINH THÔNG - QUẬN 7 - TPHCM.
    thay đổi nội dung bởi: minhthong_q7, 11-09-2009 lúc 10:12 AM
    Thành Phố Hồ Chí Minh The most valuable assetyou can possess is a positive attitude about life ...
    Mọi cử chỉ và lời nói chỉ là ghen tỵ ...
    The bird is known by his note , the man by his words . " Con chim được xét đoán qua tiếng hót , con người được xét đoán qua lời nói
    "

  10. #10
    Tham gia ngày
    Apr 2009
    Đến từ
    CLB. Vạn Hạnh !
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,392
    Thanks
    1
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Default Việt Nam đất nước tôi.!




    Việt Nam đất nước tôi!



    Ôi Tổ Quốc ta ơi! Non sông Việt Nam sao mà đẹp thế. nhưng đáng buồn là nơi nào cảnh đẹp nhất thì dân thường có cuộc sống nghèo nàn nhất.

    Bờ biển Việt Nam chạy dài theo vòng cong chử S, núi non hùng vĩ tạo nên những cảnh sắc nên thơ. Giao thông xuyên suốt từ Nam chí Bắc không còn cách trở như xưa.

    Này biển xanh, cát trắng, đảo xanh. Tất cả là những gia tài qúi giá của tổ tiên để lại cho con cháu ngày nay, là những công trình tạo dựng bằng những công sức khó nhọc của các bậc đi trước, những mãnh đất phì nhiêu đã nuôi ta lớn lên để ta được ngẫng cao đầu cùng thiên hạ, Những chiến công hiễn hách hào hùng của cha ông ta cho ta niềm tự hào cùng thế giới.

    Trải qua mấy ngàn năm văn hiến, thời đại đổi mới theo tiến hoá của nhân loại, dân ta đã tiến bộ, có người giảu có thịnh vượng, nhưng vẫn còn những người nghèo khổ chưa đủ ấm no ở ngay những nơi cảnh sắc đẹp thiên nhiên có nhiều người lui tới… Mỗi năm những trận bão lũ tràn qua, đồng bào nghèo khốn khổ, nhà cửa tan nát, người chết, người mất tích.. những bản tin thời sự hằng đêm khiến lòng ai se thắt lại.

    Vì nghèo nên cuộc sống luôn cần cù nhẫn nại, vì nghèo nên phải đầu tắt mặt tối chăm chỉ làm lụng vất vã, vì nghèo nên phải bương chải kiếm ăn, hằng ngày đạp sóng ra khơi để bủa lưới bắt cá, giăng câu mực. Nghèo nên phải chịu thương chịu khó, tuy vất vả, gian lao nhưng tâm hồn họ thì lúc nào cũng an lạc, những niềm vui khi gia đình được sum họp đoàn tụ sau những ngày lênh đênh trên biển cả, một cuộc sống lạc quan, đùm bọc, bằng niềm tin và tình yêu quê hương đất nước.

    Tính cách của người Việt được thể hiện qua những nụ cười thân thiện, lạc quan và hài hước. Chính những yếu tố đó đã chào gọi những người bạn từ mọi miền đất nước đến đây tham quan, du lịch và tìm hiểu văn hóa, phong tục của Việt Nam . Và cũng chính những nụ cười đó đã làm lưu luyến và níu chân khách quay lại đất nước này. Họ gọi đó là Nation of smiles, đất nước của những nụ cười. Dân tộc Việt Nam, bề ngoài tuy chất phác, thật thà nhưng ẩn chứa bên trong là cả 1 ý chí đanh thép, thắng phục tất cả mọi thế lực, cường quyền. Người Việt Nam, bằng 1 nụ cười xoa dịu, 1 câu nói vị tha, bằng sự yêu thương nhẫn nhịn, bằng 1 trái tim ấm áp sẵn sang sẽ chia, 1 cái nắm tay thấu hiểu, hay có thể là 1 giọt nước mắt. Nhưng dù thế nào chăng nữa cũng không phải là sự buông xuôi. Người Việt Nam là thế.!

    Người Việt Nam rất giản dị, vì thế các món ăn cũng rất giản dị. Ngào ngạt hương phở Hà Nội bằng hoa hồi, miếng quế. Lá dong cho sắc xanh của bánh chưng ngày Tết. Gói trong lá sen quấn cọng rơm vàng là những hạt cốm xanh và trong như ngọc của Trời. Hương vị Việt Nam là hương vị của sự giản dị, với những nguyên liệu giản dị, cả cách chế biến cũng giản dị. Nhưng ấn tượng và cảm giác mà nó để lại trong lòng người thì rất sâu đậm và không một nơi nào trên thế giới có thể thay thế được.

    Người Việt Nam rất nhẹ nhàng và tinh tế. Hình ảnh quê hương, đất nước in dấu đậm đà trong từng câu hát, ca dao. Thể hiện biết bao tình cảm yêu thương, tự hào của dân tộc từ ngàn đời nay. Đọc ca dao, dân ca, ta cảm thấy tâm hồn mình ôm trọn bóng hình quê hương, đất nước. Bài dân ca xưa véo von ca khúc mời trầu, bài ca giao duyên dịu dàng nơi sân đình, góc phố. Bình dị là thế, nên dù sinh sau cả ngàn đời, tôi vẫn tìm thấy những gì gần gũi trong những điều rất xưa, vẫn nhẹ nhàng mang cảm xúc quê hương trong tâm hồn một cô nàng 16 tuổi.

    Quê hương là gì hở mẹ.??
    Mà cô giáo dạy phải yêu…!!

    Người Việt Nam mình giờ đã có mặt khắp nơi trên thế giới. Thế giới là mái nhà chung. Mỗi người Việt bước ra thế giới trở thành công dân toàn cầu. Đôi khi những thổn thức quê nhà thúc giục bước chân họ trở về, nhưng trong sâu thẳm, những cảm xúc mong manh vẫn bền bỉ nuôi lớn một tình yêu, tình yêu quê hương cội nguồn đang mãnh liệt chảy trong huyết quản.

    Tôi dang tay ôm nước vào lòng
    Sông mở lối ôm tôi vào dạ

    Và tôi nghĩ, cái cây Việt Nam mình đang xanh tươi là nhờ cả vào những cái rể rất xa, là những người Việt đang sống xa xứ, cần cù làm ăn và chăm chỉ học tập với mong muốn làm sáng ngời dải đất hình chữ S trên bản đồ thế giới, viết nên 2 chữ Việt Nam thật đẹp trong trái tim đồng bào và dị bào.


    Bài dự thi Văn - Thơ 2009
    Nguyễn Thị Xuân Trang
    CLB Vovinam Vạn Hạnh.!
    thay đổi nội dung bởi: Giselle, 11-14-2009 lúc 06:24 AM
    Học Văn cho Võ bất phu
    Học Võ cho Văn bất nhược
    Văn không Võ, Văn thành nhu nhược
    Võ không Văn, Võ hóa bạo tàn.!


    [Luôn luôn phấn đấu để trở thành một con người hoàn hảo và toàn diện]

    Tuổi trẻ là thời khắc quan trọng nhất của đời người. Phải trân trọng từng phút, từng giây để tận hưởng cuộc sống, để làm mọi việc mà mình tự hào và xem đó là điều đáng quý.!

    !<---- Tự hào là Môn Sinh Vovinam-Việt Võ Đạo ---->!


Ðề tài đã khoá

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts