Đêm Sài Gòn
Đêm Sài Gòn
Khuya lắm rồi thành phố vắng tanh
Gió thổi nhẹ tôi thấy mình lành lạnh
Khung trời bình yên ,nghe cõi lòng hiu quạnh
Xe cộ chẳng còn ,dấu chân bước lẻ loi .
Tôi ! một mình thôi ,cô đơn đứng giữa trời
Nghe tiếng gió luồn qua từng kẽ lá
Hàng cây xanh sao vô tình đến lạ
Đứng hững hờ chẳng để ý người qua .
Một chút gì nới tiềm thức xa xưa
Lại trở về mang ta niềm tâm sự
Tình yêu đây ,hay là quá khứ ?
Xót xa lòng hồi tượng bóng hình ai ?
Ngước mắt lên tôi cất tiếng thở dài
Đặt sài gòn thành sao đêm buồn dữ vậy ?
Bầu trời kia ,vì sao tôi nhìn thấy
Ánh sáng sầu ! mang nặng một niềm đau .
Nguyễn Thanh Hải
Vovinam Kiên Giang