+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 7 trên 7

Hybrid View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Jun 2009
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,193
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ngôn Ngữ Của Tình Yêu

    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ ? ".Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

    Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

    Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em." Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
    *Nếu có 3 chữ cái: H,R T, tôi có thể thêm vào đó chữ E A để có được chữ HEART (trái tim). Nhưng tôi cũng có thể thêm vào đó chữ U và được từ HURT (đau đớn). Nhưng tôi thà có em (U = You ) và chấp nhận đau đớn (HURT) còn hơn là có một trái tim (HEART) mà ko có tình yêu của em.

  2. #2
    Tham gia ngày
    Jun 2009
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,193
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default

    Ai Là Kẻ Mạnh

    :: Thaonguyentinhyeu Website ::

    Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu, bởi lẽ nó là thứ một mình em không tạo ra được. Vì thế mà em từ chối tất cả. Người ta bảo em hâm. Kệ ! Em vẫn kiêu hãnh với những gì em có.Em yêu hoa loa kèn. Người ta chê “hoa loa kèn nó vô duyên”, em lý sự “hoa loa kèn trắng tinh khôi, nó tinh khiết và nó hết mình”. Nhưng đây là trước kia, còn bây giờ em tự nhủ “Việc gì mình phải thanh minh với người không hiểu”. Những ngày tháng tư, lúc nào trong phòng em cũng có hoa loa kèn. Vậy mà đến khi hoa loa kèn được bán quanh năm trong các shop hoa thì chính em lại là người buồn nhất. Với em, nó quý bởi chỉ nở có một mùa, trọn vẹn trong một tháng. Em bảo “Thứ hoa công nghiệp kia chỉ là cái bóng của hoa loa kèn tháng tư”.

    Cứ thế, em yêu nồng nàn những gì em cho là đẹp là tốt theo cách riêng của mình. Mẹ lo sợ: “Con gái hai mươi tuổi đầu rồi, không lo học xong rồi lấy chồng, cứ vớ vớ vẩn vẩn ai dám yêu…”. Ai dám yêu? Cũng có khối người yêu em, mẹ biết đấy cả thôi. Anh Văn đi tây về, rủ em vào quán cà phê, tính tiền thừa một ngàn cũng ngồi chờ lấy cho bằng được. Anh ấy thủ thỉ với mẹ: “Ngân Anh khéo quá. Giá cháu lấy được người đảm đang như thế…” Hay anh Thái làm công ty nước ngoài, tỏ tình với em bằng cả lá thư bằng tiếng Anh dài hai trang đánh máy vi tính. Anh ấy khen em giỏi ngoại giao, chồng được nhờ. Còn nhiều, nhiều nữa mà em không nhớ nổi. Mọi người nhìn em ở một góc. Em hoang mang không hiểu mình là ai. Tự nhiên em bật cười vì nhớ đến câu chuyện thầy bói xem voi. Liệu em có phải là một “con voi” như thế không nhỉ? Mà không, họ là mấy ông thầy bói mới đúng. Nói một cách triết học thì họ là chủ thể còn em là khách thể. Kể ra cũng hay hay. Trong em là nhiều kiểu người, đảm đang có, ngoại giao có, mạnh mẽ có… Hóa ra bản than em rất phong phú mà em không biết. Vậy là từ hoang mang em chuyển sang cảm giác thích thú. Em không nghĩ đó là lời khen, thậm chí nghi ngờ đó là sự tính toán thực tế - học yêu bằng óc chứ không phải bằng tim. Song em vẫn giữ nguyên những gì mình có. Em yêu tất cả những cái là của riêng em, không phải là thứ sao chép của bất kì ai. Em tâm niệm “Xấu tốt gì cũng là mình”.

    Đôi lúc nghịch ngợm, em chia đàn ông ra thành “ba dạng cơ bản”: nước ngọt, cà phê và nước lọc, bởi em nghĩ tình yêu cũng giống như một loại đồ uống. Hạnh phúc là nước ngọt, đau khổ là cà phê, nhạt là nước lọc. Những người như Thái như Văn, họ từng trải và khôn ngoan, thành đạt và tự tin, nhưng đối với em họ chỉ giống như cốc nước lọc. Em sợ một cuộc hôn nhân như trò chơi xếp hình trong tương lai, chỉ là những mảng lồi lõm xếp khít vào nhau mà chẳng có gì gắn kết, chỉ cần gỡ nhẹ ra là rơi lả tả. Thái cần một cô vợ biết ngoại giao. Văn cần một cô vợ giỏi nội trợ. Em làm được. Nhưng em cũng cần tình yêu. Em không tin vào cuộc sống vật chất đầy đủ mà họ có thể lo cho em ngay từ đầu. Cuộc đời công bằng lắm, có cái này sẽ mất cái kia. Em sợ đánh đổi bằng một thứ gì khác, mà “một thức khác” ấy là gì ngoài tình cảm. Em thèm được một lần nhấp môi vào ly nước ngọt dù biết rằng nó không ngọt hoàn toàn. Nước ngọt bao giờ cũng có ga và ga bao giờ cũng xộ lên mũi làm cay xè nếu không biết uống. Người biết uống sẽ nhấp từ từ làm ga chỉ đủ tê tê đầu lưỡi rồi sau đó là cảm giác ngọt ngào lâng lâng dịu mát. Em sợ cà phê. Cô bạn ghiền cà phê của em tuyết phục “Cứ uống đi. Đắng nhưng ngon lắm. Tận cùng đắng là ngọt, đừng sợ!” Em chỉ lắc đầu, dù em vẫn tin tận cùng đắng là ngọt. Nếu có chạm tới thì cái ngọt ấy cũng thật mong manh. Em sợ. Cô bạn nâng ly cà phê một cách sành điệu, nói đầy vẻ từng trải pha chút thất vọng về em “Thế thì cậu không yêu được đâu. Tình yêu đắng lắm. Mà cậu lại không dám sống hết mình để biết được vị ngọt cuối cùng”. Em suýt phì cười. Cô bạn ấy thật là trẻ con. Người từng trải thực sự sẽ không triết lý thành lời như vậy. Em thích im lặng để ngắm thiên hạ hơn. Mà bạn em biết gì về tình yêu? Quan niệm tình yêu đắng mới chỉ bằng một phần ba quan niệm của em. Thế nào là sống hết mình? Quen uống cà phê, cô ấy biết nước ngọt ngọt thật không nhỉ? Cả nước lọc nữa? Cô ấy có biết nó nhạt hay là cũng đắng nốt? Xem ra cảm nhận vị ngọt là khổ nhất, khó hơn cả nhạt và đắng.

    Em rùng mình khi Phong gọi tên con người em: Kẻ mạnh. Phong bảo “Ngân Anh dám sống với cái riêng của mình theo quan điểm '' tôi là thế đấy, muốn hiểu thế nào thì hiểu'' và có thể nói với mọi người rằng mình rất thiếu tự tin một cách đầy tự tin”. Em đi làm từ thiện, Phong cười: “Ngân Anh không đi làm từ thiệu đâu. Chỉ có Ngân Anh mới hiểu được mình nhận được gì từ điều đem cho”. Em tái mặt. Đúng là em không đi làm từ thiện. Em ghét hai từ ấy. Trên đời chẳng ai cho không ai cái gì. Mặc cho thiên hạ dè bỉu em làm việc vô bổ hay thán phục em làm điều cao đẹp, em làm một cách tự nhiên và bình thường nhất. Em hạnh phúc vì cảm giác mình được nâng đỡ. Em thấy cái mình nhận được còn lớn hơn cái đem cho. Em lớn lên nhiều. “Kẻ mạnh”. Lúc đầu em sợ hai từ này và bây giờ em say sưa với nó. Em nâng niu những gì mình có. Em luôn thấy mình chiến thắng cả trong sự thất bại. Bạn bè đua nhau chạy theo mốt Hàn Quốc, mình em mặc áo sơ mi “eo” quần “chấy”. Em cầu kỳ đến mức giản dị. Chẳng ai hiểu ra, để có bộ cánh ấy em phải bỏ công tìm mua vải đặt may thật chuẩn, chọn giày dép mũ thật hợp và trang điểm thật hài hòa. Điều đó khó hơn là bạ cái gì mới xuất hiện cũng vớ lấy khoác lên người cho kịp mốt. Bọn con trai xuýt xoa “lúc nào trông Ngân Anh cũng sang trọng”. Em cười. Chỉ có Phong hiểu “Ngân Anh khác người vừa đủ để tạo ra phong cách”. Em say sưa với từ “kẻ mạnh”, nhưng em tức Phong nhận ra trước cả em. “Ngân Anh chỉ làm điều mình thích một cách đúng mực”.

    Đúng. Em giỏi nội trợ vì em thích nấu ăn. Em giỏi ngoại giao vì em thích giao tiếp. Em không phụ thuộc vào người khác, không bị động, không cần người khác bảo em cũng biết. Em chơi với nhiều bạn trai, hàng xóm nguýt “Thay người yêu như thay áo”. Em phớt. Em tự nhủ “Đầu họ toàn những ý nghĩ mờ ám”. Em cô bé hàng xóm bị bố cấm tiếp bạn trai ở nhà, em đắc chí: “Sướng chưa! Không khéo lại phải lôi nhau ra công viên…” Em đàng hoàng gặp bạn trai. Em thẳng thắn chối từ và chưa bao giờ em bị làm phiền. Em yên tâm “Như thế đỡ khổ”.

    Nhưng em thích được yêu, không phải theo kiểu “thần tượng hoá” hay “khía cạnh hoá”. Em muốn được yêu với phần “đời nhất” trong em. Có phải được yêu bằng tất cả giá trị thực là đòi hỏi quá nhiều? Ai dám yêu một cô gái như thế. Em không từ chối thì người như Văn như Thái cũng sẽ rút lui. Họ thích sự yên ả, đúng thôi. Mà em thì lại dữ dội. Nhưng làm sao em có thể biến mình thành người khác?
    Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến cho mình, em thích tự mình làm nên tất cả, nhưng một mình em không thể làm nên tình yêu. Em yêu Phong. Em chờ đợi. Phong nói với em rất nhiều, toàn điều lý thú về em, toàn đúng. Phong dành cho em rất nhiều, toàn tình cảm tốt đẹp. Duy chỉ có một điều, em chờ mãi, nhưng chưa bao giờ Phong nói hay có một biểu hiện nào chứng tỏ Phong dành nó cho em – tình yêu. Phong luôn đúng mực, luôn nhìn thấu tâm can em mà sao chưa bao giờ Phong thấy trái tim em đang vật lộn với niềm khao khát, mong mỏi. Phong không trốn tránh, cũng không tiến gần hơn. Có phải vì Phong không biết yêu? Hay chính vì biết nhau quá rõ mà người ta không thể yêu được nhau?

    Em từng nói với Phong rất hùng hồn: “Mình rất cần nhưng cũng rất bất cần. Trong tình yêu cũng vậy. Nếu phía bên kia tỏ ra không cần, mình sẽ quên luôn”. Phong cười: “Ừ, kẻ mạnh mà”. Em giận. Tại sao lúc nào Phong cũng nói với em bằng cái giọng thản nhiên đến thế? Rồi em buồn. Em khóc. Đêm nay là lần thứ bao nhiêu em khóc vì một người con trai, nói đúng hơn là vì Phong, em không còn nhớ nữa. Nước mắt đầm gối, em thiếp đi. Trong giấc mơ em thấy Phong đi lướt qua em, đặt vào tay em một chiếc lá. Trên đó có ghi dòng chữ “Vé vào tương lai”. Em cầm chiếc lá cố đuổi theo Phong, rất gần Phong mà sao không chạm tay tới. Phong leo lên một đoàn tàu. Đoàn tàu lao vun vút và bất giác biến thành cả một đám mây bay mất. Tấm vé vào tương lai tuột khỏi tay em, bay là là rồi rơi và tan biến vào đất.Em bừng tỉnh. Hình như em đã là quá khứ của Phong: Kẻ mạnh. Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu.
    *Nếu có 3 chữ cái: H,R T, tôi có thể thêm vào đó chữ E A để có được chữ HEART (trái tim). Nhưng tôi cũng có thể thêm vào đó chữ U và được từ HURT (đau đớn). Nhưng tôi thà có em (U = You ) và chấp nhận đau đớn (HURT) còn hơn là có một trái tim (HEART) mà ko có tình yêu của em.

  3. #3
    Tham gia ngày
    Jun 2009
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,193
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default

    Màu Đỏ !!

    :: Thaonguyentinhyeu Website ::

    - Mặt trời có màu gì?

    - Ðể người ta nhớ lại coi, à, nó có màu lửa. An biết lửa không? Nó rất nóng.

    - Thế cỏ có màu xanh như thế nào?

    - Xanh như mùi lá vậy! Xanh êm ái, xanh như giấc ngủ dịu dàng vậy!

    - Vậy màu vàng thì sao?

    - An đưa tay cho Tuấn đi!

    - Ðể làm gì? Ðây này!

    - Ðâu?

    - Ờ được rồi mình đi nhé!

    - Ði đâu?

    - Ra ngoài sân.

    - Có gì ngoài đó vậy?

    - Có nắng.

    - Sao Tuấn biết ngoài đó có nắng?

    - Ờ, tối nào Tuấn cũng nghe thời tiết!

    An gật đầu rờ rẫm đi theo Tuấn ra sân. Ra đến nơi, Tuấn bảo:

    - An thấy sao?

    An đứng lặng đi một chút rồi nói:

    - Thấy ấm ấm

    Tuấn mỉm cười:

    - Màu vàng đấy! Nắng rất vàng!

    An ngẩn người một lúc rồi nói:

    - Tuấn hạnh phúc hơn An!

    Tuấn ngạc nhiên:

    - Sao An lại cho là vậy?

    An đáp:

    - Tuấn đã biết cuộc sống hình dáng ra sao rồi mới bị mù còn An thì...

    Cả hai cùng im lặng. Cả hai cùng bị mù. An sinh ra đã không nhìn thấy gì còn Tuấn thì mới bị từ năm lớp 8. Hai người quen nhau đã một tháng nay rồi. An còn nhớ hôm quen nhau. Hôm ấy An đang mò mẫm đi trên đường thì đụng vào Tuấn. Tuấn quát:

    - Mù à? Sao không nhìn thấy người ta?

    An đáp:

    - Xin lỗi anh, tôi mù thật!

    Bên kia im lặng và hồi lâu, An nghe có tiếng thở dài:

    - Xin lỗi bạn, tôi cũng thế!

    Và quen nhau. Từ ngày chơi với Tuấn, An biết được nhiều hơn về hình dáng của mọi vật, màu sắc bằng cảm giác. Màu xanh là màu bình yên, màu của mùi hăng hăng dễ chịu. Màu vàng là màu ấm ấm, màu của cảm giác hớn hở. Màu tím là màu của giấc mơ, của mơ mộng, của sự chờ đợi mà không biết mỏi mệt...Tuấn kể cho An nghe rất nhiều, rất nhiều về cuộc sống, về con vật dễ thương như gâu gâu là tiếng của con cún. Con cún là cảm giác của sự nô đùa, của cái lưỡi ươn ướt, âm ấm trên tay An. Con cá là tiếng róc rách, con gà là ngày mới bắt đầu, Mặt Trăng là mẹ, Mặt Trời là cha, những vì sao là bè bạn và mưa luôn cuốn phăng những nỗi buồn...

    - An nghĩ gì vậy?

    - Màu đen, An biết rõ nhất là màu đen. Khi tất cả ra đi thì chỉ còn màu đen. Màu bất lực.

    An thở dài sau câu nói đó. Tuấn siết chặt tay An:

    - Không phải, màu đen là màu ngôi nhà.

    - Ngôi nhà thế nào?

    - Là gồm tất cả các màu trộn lại, là giấc ngủ, là bình yên của màu xanh, là giấc mơ của màu tím, là nắng của màu vàng, là...

    An ngắt lời Tuấn:

    - Tuấn này, màu đỏ là sao?

    - Màu đỏ à, màu đỏ là...

    Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật lạ. Má An nóng bừng lên.

    - Cái gì vậy Tuấn?

    - Môi của Tuấn, má của An, đó là nụ hôn. Tuấn vừa hôn An.

    - Tại sao?

    - Màu đỏ đấy.

    - Ðỏ?

    - Ừ, đỏ!... An! Ðứng lại đi!

    An bỏ chạy. An cảm thấy một điều gì rất lạ đang xảy ra trong An. Và An muốn rời bỏ chỗ này. Chẳng phải là sự chạy trốn, mà đó là một cái gì đó rất lạ, đầy phấn khích. Phần khích của màu vàng, phấn khích của tiếng gâu gâu, phấn khích của tiếng róc rách...

    Tuấn hét lớn:

    - Coi chừng hồ nước trước mặt đấy!

    Không kịp rồi, An thấy mình hụt chân. An thấy mình rơi xuống nước. Nước có màu gì nhỉ? An sặc, An muốn chạy ra khỏi chỗ này nhưng An chẳng biết phải làm gì. An vùng vẫy. An chìm. Chợt An cảm thấy một vòng tay ôm ngang người mình. Tuấn đưa An lên bờ. An ho sặc sụa, nhưng vẫn cố nói:

    - Tại sao Tuấn vẫn nhìn thấy được! Tại sao Tuấn nói dối An.

    Tuấn im lặng cầm bàn tay của An đặt lên ngực trái của mình:

    - Ðây là màu đỏ, bởi vì màu đỏ, An ạ !
    *Nếu có 3 chữ cái: H,R T, tôi có thể thêm vào đó chữ E A để có được chữ HEART (trái tim). Nhưng tôi cũng có thể thêm vào đó chữ U và được từ HURT (đau đớn). Nhưng tôi thà có em (U = You ) và chấp nhận đau đớn (HURT) còn hơn là có một trái tim (HEART) mà ko có tình yêu của em.

  4. #4
    Vich's Avatar
    Vich Guest

    Default

    May' Cai Truyen Nay La Cua Ong Ha~?

  5. #5
    Tham gia ngày
    Apr 2009
    Đến từ
    CLB. Vạn Hạnh !
    Tuổi
    31
    Bài gởi
    1,392
    Thanks
    1
    Thanked 3 Times in 3 Posts

    Default

    Ôi hay quá, nhưng chỉ là trong truyện thui, thực tế thì sẽ không có những người như chàng trai ở câu chuyện đầu tiên đâu.!
    Học Văn cho Võ bất phu
    Học Võ cho Văn bất nhược
    Văn không Võ, Văn thành nhu nhược
    Võ không Văn, Võ hóa bạo tàn.!


    [Luôn luôn phấn đấu để trở thành một con người hoàn hảo và toàn diện]

    Tuổi trẻ là thời khắc quan trọng nhất của đời người. Phải trân trọng từng phút, từng giây để tận hưởng cuộc sống, để làm mọi việc mà mình tự hào và xem đó là điều đáng quý.!

    !<---- Tự hào là Môn Sinh Vovinam-Việt Võ Đạo ---->!


  6. #6
    Tham gia ngày
    Jun 2009
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    1,193
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default

    tui up lên cho bà kon cùng coi đó mấy bài này tui sưu tầm mà
    *Nếu có 3 chữ cái: H,R T, tôi có thể thêm vào đó chữ E A để có được chữ HEART (trái tim). Nhưng tôi cũng có thể thêm vào đó chữ U và được từ HURT (đau đớn). Nhưng tôi thà có em (U = You ) và chấp nhận đau đớn (HURT) còn hơn là có một trái tim (HEART) mà ko có tình yêu của em.

  7. #7
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Đến từ
    Kiên Giang
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    4,164
    Thanks
    4
    Thanked 36 Times in 29 Posts

    Default

    Quá nhiều ghen tuông làm cho Tình yêu chết trong nghi ngờ . Quá nhiều giận dỗi làm cho Tình yêu chết trong mệt mỏi . Quá nhiều nước mắt làm cho Tình yêu chết trong đau khổ . Quá nhiều lãng mạn làm cho tình yêu chết trong ảo ảnh . Quá nhiều thực tế làm cho Tình yêu chết trong toan tính . Quá nhiều đam mê làm cho Tình yêu chết trong mộng mị . Chỉ một chút, chỉ một chút thôi …Một chút giận dỗi để thấy mình được vỗ về yêu thương . Một chút ích kỷ để biết mình thuộc về ai đó Một chút hờn ghen để biết mình đang yêu thật nhiều....

    Dây đai thăng cấp càng cao, lòng son vì nước đượm bao ân tình.
    Gió lên màu áo đại dương, trai hùng rộng mở tình thương vì đời..

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts