CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI

Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường
Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt
Được vỗ về, được âu yếm yêu thương

Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh
Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm
Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh
Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên

Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con
Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!” rất khẽ
Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ?

Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã
Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không?”
**********************
Bài học đầu cho con

Lời me

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ...

******************************
Hát ru cho mẹ

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin mẹ thong dong trở về

Lá vàng mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào

Lá vàng mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương

Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!
**************************

Mỗi năm mẹ một yếu
Mỗi năm mẹ một già
Nhưng mẹ không thể thiếu
Giữa cuộc đời phong ba.

Mẹ là cây cổ thụ
Xoè tán lá xum xuê
Cho chúng con đoàn tụ
Cho chúng con đi về.

Mẹ là lòng nhân ái
Là cội nguồn không phai
Có mẹ là có mãi
Niềm hạnh phúc lâu dài.

Thương mẹ tính từng tuổi
Mà ơn trời ban cho.
Thời gian trôi rất vội
Thương mẹ không bến bờ.

Chúng con còn sức sống
Nhờ tình mẹ bao la
Mẹ là niềm hy vọng
Của cuộc đời chúng con.

*************************

Mẹ Sáng tác: Đỗ Trung Quân

Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua

Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi

Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua, mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !

***********************

Lời ru bên bồi

Người đem theo lá diêu bông
Về nơi xa để nát lòng mẹ tôi
Góc nhà xiêu lệch bình vôi
Nắng mưa sấp ngửa trầu rơi sau vườn
Tháng ba rét ngọt cánh chuồn
Bếp xâu từng sợi khói luồn ngõ sau...
Áo toan sứt chỉ bạc màu
Mẹ toan vá lại nỗi đau thuở nào
Tôi thành một khúc ca dao
Níu chân mẹ lại cầu ao bên này
Phong phanh áo mỏng vai gầy
Gió lùa buốt cả gót lầy cuối đông
Người mang theo lá diêu bông
Mẹ tôi khản giọng chiều suông gọi đò
Heo may lất phất sương chờ
Mẹ ngồi bên lở, lời ru bên bồi...

****************

Mẹ và mùa thu

Ngày xưa mẹ đặt tên Thu
Giờ con cũng giống mùa thu mất rồi
Đời con với những nổi trôi
Như mùa thu đó đơn côi lá vàng
Lá vàng lá úa lá tàn
Đời con biết sẽ muôn vàn đắng cay
Nhưng con hứa chẳng đổi thay
Bởi con luôn có vòng tay mẹ hiền
Với con mẹ tựa nàng tiên
Mang mùa thu đến với niềm yêu thương
Dù con đi khắp nẻo đường
Sẽ luôn nhớ đến sắc hương thu vàng
Như nhớ sắc mẹ dịu dàng
Đầy vơi là cả ngàn hàng tình thương
Tình mẹ trải khắp bốn phương
Mang mùa thu đến muôn đường con đi

************************



Bố có hai con mắt.
Lệ ngấn chảy đôi đường.
Dòng cho con vì nhớ.
Dòng cho mẹ vì thương.
Bố có hai cánh tay.
Năm xưa cùng tay vẫy
Tiển Mẹ-Con lên đường rồi
áp vào cầu nguyện.
Bố có hai cái tai.
Để dành nghe điện thoại.
cái này nghe mẹ nói.
Cái con gọi "Ba ơi!"
Bố có hai bàn chân.
Đi và về mòn mỏi.
Nếu thiếu mẹ, thiếu con.
Bố làm sao đứng nổi.
Bố có một trái tim.
Trắng từng chiều mong đợi.

************************

Nay lạc bước Thu về bên gối mẹ
Nhẹ lưng tròng đôi dòng lệ khóc thương
Tình con một kiếp tơ vương
Duyên se lộn mối khóc thương một đời

Về vơí mẹ con tìm lời êm dịu
Bước phiêu du con đâu hiểu thế nhân
Mơí hay muôn sự tình trần
Chỉ vòng tay mẹ ân cần đón con!!!

Con Thương Mẹ!


**********************

NỔI LÒNG CON

Con Nhớ như in trước ngày con đi
Con ôm Mẹ dường như không thốt nên lời
Mi mắt cay cay con nói lời tạm biệt
Bím chặt môi ngăn dòng lệ thương yêu
Nỗi lòng con muốn nói bao điều
Nhưng Mẹ ơi nghẹn ngào con không thể
Con chỉ biết nói Ba Mẹ ơi con đi nhé
Con không sao Mẹ ơi đừng lo con nhiều
..............
Nhớ hồi đó mắt con còn ngây thơ lắm
Mười bảy tuổi rời Ba Mẹ ra đi
ánh mắt buồn với khoé hoen cay
Mưa phi trường đang tiễn bước chân ai
Còn riêng con mưa trút nước trong lòng
Mẹ dặn con rằng không được khóc nhé con
mặt nhoè đi nhìn Mẹ bước khuất xa dần
Con hứa rồi nhưng Mẹ ơi con không thể
Xa Mẹ rồi còn gì buồn hơn thế
...................
Cách phương trời nỗi nhớ hoài ngóng trông
Lạc lõng với con giữa chốn người xa lạ
Đôi chân con như muốn chùn nơi này
Ánh Mắt con tìm bóng Mẹ xa xăm
Đâu rồi Mẹ ơi bao điều lòng con hỏi
Ai là người sẽ vui bên con khi con hạnh phúc
ai là người an ủi con khi dòng lệ con rơi
Khi dông về ai người nhắc nhở con mặc ấm ???
Mẹ yêu ơi bao lần con như thế
Nhớ Ngày đầu con thức dậy nơi đây
cứ ngỡ rằng có phải nhà mình không
Dũi dũi mắt chợt giật mình không phải
Một căn phòng vắng chỉ mỗi mình con
Mẹ yêu ơi con gọi hoài không thấy .