Em và Anh chia tay rồi! Anh là một chàng trai tốt, rất vui nhộn,năng động, thông minh, siêng năng... Tuy nhiều người nói Tôi bỏ Anh là ngốc, là bội bạc, là không kiên nhẫn… nhưng Tôi vẫn chia tay, cho dù tôi thực sự không muốn…

Ngày thứ nhất: Anh không chịu dậy, lấy chăn trùm kín người, trong gia đình không ai dám đến an ủi. Hôm nay, Anh chẳng thể nào nuốt nổi dù chỉ là một hạt cơm, cũng không đánh răng rửa mặt, không online, comment blog và cũng chẳng nhắn tin cho đám bạn thân như thường lệ. Buổi tối, lúc đi ngủ, Tôi nghe tiếng Anh khóc vùi ở trong chăn, nước mắt Anh chảy ra ướt đầm cả gối.

Ngày thứ hai: Hôm nay, Anh bị buộc phải ăn cơm, là do mẹ bắt Anh ăn. Quầng mắt Anh đỏ ngầu, khuôn mặt xanh xao, hốc hác. Anh hay giỡn với Tôi rằng Tôi là một con ma thích khóc nhè, “mít ướt”, mỗi lần mở miệng Tôi đều phủ nhận, bướng bỉnh và rất “dễ ghét”… thế mà giờ đây Tôi chợt nhận ra Anh cũng “mít ướt” giống Tôi.

Ngày thứ ba: Hôm nay Anh mặc một bộ quần áo rất chi là bụi, bộ quần áo mà Tôi thường khen: : Trời ơi, ai mà đẹp qúa đi!”,,, đi ăn KFC và sau đó là vào một quán bar và uống rất nhiều rượu (dù thực sự Anh không biết uống rượu). Rồi Anh dùng ánh mắt bất cần đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người cảm thấy “khó chịu”.

Anh uống rất nhiều, đến lúc có một người phụ nữ đến nói với Anh “Anh trai,Anh có cần ai tâm sự với Anh đêm nay không?". Anh cầm chén rượu trong tay hất thẳng vào mặt cô ta. Cái người phụ nữ đáng chết giơ tay lên định tán vào mặt anh, đám phục vụ liền chạy đến ngăn cản. Tôi chứng kiến tất cả. Tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư: Hôm nay, Anh dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc bố Anh đẩy cửa vào kinh ngạc kêu lên: Sạch sẽ thế! Anh chỉ nhoẻn miệng cười, nụ cười lạnh lùng, mệt mỏi…

Ngày thứ năm: Anh đã đi học lại. Đã đi chơi với đám bạn thân, đã viết blog, đi ăn uống với gia đình...

Ba tháng sau... Anh tốt nghiệp, ra trường, Anh càng ngày càng giỏi. Cũng sắp đi làm rồi. Và Anh, ngày càng đẹp trai hơn, vẻ bụi bụi của Anh càng làm Anh thêm nổi bật.

Và thế rồi... Bên cạnh Anh có rất nhiều cô gái, nhiều người xinh đẹp hơn Tôi, tài giỏi và chu đáo hơn tôi… theo đuổi, săn đón… nhưng Anh không để ý tới. Anh và Thơ quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ thời gian gần đây có nhiều điều rất “đáng ngờ”. Anh nói chỉ coi Thơ như bạn thân nhất, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau... Anh sắp kết hôn rồi, cô dâu là Thơ. Anh đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái... viết đến cái thứ mười hai thì Anh khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại.


Tôi từ trên nhìn thử, tên cô dâu trên tất cả thiếp mời đều là tên của Tôi. Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, Tôi không có nước mắt.

Ba năm trước: Tôi đã không thể nào ngờ được rằng tôi đã bị 1 căn bệnh mà y học bó tay, bệnh ung thư và Tôi đã không thể chiến thắng nó, để rồi Tôi phải chết...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Gởi Anh trước khi em sẽ không còn được gặp anh nữa.

Nếu em là giọt lệ trong mắt anh, em sẽ rơi xuống để chạm môi anh. Nhưng nếu anh là giọt lệ trong mắt em, em sẽ không bao giờ khóc vì em không muốn mất anh.




Phong Châu