Ngày đẹp nhất

- Mày thích anh Đình hảh ... ??? Thiệt không vậy ... ???
Tiếng của Loan - nhỏ bạn thân cứ oang oang làm cho không gian trong cái quán nước bé xíu như vỡ tung ra , nhưng vẫn không phá vỡ được cái màn chắn cho sự kiên quyết của nó .
- Ừhm ... tao sẽ theo đuổi đến cùng ... !!!
nó vẫn trả lời chắc chắn như thể muốn cho con bạn dẹp hết sự nghi ngờ trong cái đầu óc chỉ biết nghi ngờ và nghi ngờ của nó .
- Bệnh ... hâm ... hết thuốc chữa
Loan ném vào mặt nó một tràng dzài những câu chửi đại loại như vậy .

Cũng phải thôi . Nó nghĩ nó là ai chứ . Anh Đình hơn nó gần chục tuổi . Lại dễ thương như thế . Anh ấy dư sức có cả tá bạn gái đẹp hơn nó , hoạt bát hơn nó , nói chuyện vui hơn nó , và còn hàng ngàn những thứ khác hơn nó , nói chung là hơn nó về mọi mặt .
Nghĩ tới đây bất giác nó giật mình , rồi tự nhủ : " Thôi đi , không dở hơi đến nỗi cứ tự suy diễn lung tung rồi tự hạ thấp mình như thế , cố gắng lên , sẽ được thôi "
Nhìn lại khuôn mặt con Loan , cười với nó một cái coi như " tao xin lỗi mày " .

***
Nó biết anh Đình cũng đã được 3 tháng kể từ cái ngày đầu tiên nó bước chân vào lớp Vovinam ( miễn cưỡng đi theo tiếng gọi của con Loan ) . 4 hôm sau , thầy bận , anh Đình sang đứng lớp . Lúc đó nó chỉ xem anh Đình đơn giản như một người thầy , một người dạy cho nó biết cái chiến lược số 1 và cũng là người can đảm chịu trận khi không có người tập chiến lược với nó .
Mọi chuyện diễn ra bình thường . Nó vẫn hay chào anh Đình bằng một nụ cười , vẫn hay rất nhí nhảnh ( mặc kệ anh Đình đang nhìn nó và hình như không hiểu nó đang làm gì cả ) . Nó đối xử với anh Đình cũng như với mọi người trong lớp võ . Chỉ có điều , nó với anh Đình nhắn tin nhiều hơn mọi người một chút xíu , nó quan tâm anh Đình nhiều hơn mọi người một chút xíu , nó cảm thấy anh Đình nổi bật hơn mọi người một chút xíu .
Và rồi từ những cái " hơn mọi người một chút xíu " của nó đã tạo ra chuyện lớn .
NÓ THÍCH ANH ĐÌNH .
Nó dường như không còn tin vào cảm giác của chính mình .

***
Kể từ đó , nó bắt đầu một chuỗi ngày dài thất thường , u ám ( giống như một đám mây đen lúc nào cũng lẩn vẩn trên đầu nó ) , và không thể tin được là trong những ngày đó nó không hề nở một nụ cười . Không giống nó trước kia .
Và nó bắt đầu khó chịu .
Bứt rứt .
Day dứt .
***

" Quân sư quạt mo mà nó nghĩ đến đầu tiên " - con Loan
Vậy màh sáng nay , những lời con Loan nói như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó . Rồi buồn , nhưng vẫn cứ tự khép mình trong một vòng suy nghĩ .
Chờn vờn , rồi cũng nghĩ không ra .
***

Từ ngày hôm đó , nó ngại nhắn tin cho anh Đình chỉ vì một lí do không - ra - gì
Nó cảm thấy ấm ức khi anh Đình bắt chuyện với chị Duyên - hoa khôi lớp võ .
Nó lảng xa anh Đình chỉ vì nó không dám nhìn thẳng mặt người mà nó thích .
Dần dần , nó như tách biệt khỏi lớp võ .
Nhìn mọi người vui vẻ với nhau , nhìn Anh Đình , rồi nhìn lại nó , nó chỉ còn muốn hết giờ tập thật nhanh để nó được chạy như bay về nhà , ôm một cái gì đó thật chặt để khóc .
Nó không ngờ lại tự đẩy mình vào một tình thế khó xử như vậy .
Và tiếc .
***

Đúng ý nó . Lớp võ hôm nay được nghỉ sớm . Và nó cũng đã bay về nhà bằng tốc độ nhanh nhất nó có thể , ôm thật chặt con gấu Pooh iu của nó .
Chỉ còn một việc mà cho dù nó đã cố gắng nhưng vẫn " lực bất tòng tâm " .
NÓ KHÔNG THỂ KHÓC
***

Nó như đang chết chìm trong những ngày u uất , tự dìm mình trong căn phòng chỉ có nó và một cái gì đó đau nhói .
Nhưng chính cái đau nhói đó đã giúp nó tìm ra đáp án ( nói đúng hơn là nó đã tìm ra cách để biết được đáp án của anh Đình )
***

Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn .
Cặm cụi viết một tin nhắn .
Viết rồi xóa .
Cứ như thế trong vòng 15 phút ròng rã ( ròng rã đối với nó thôi )
Rồi gửi .
Nhưng nó chợt nhớ ra bây giờ đã tối lắm rồi .
Lòng lo lo .
***

Nửa tiếng sau .
Chuông điện thoại reo lên báo có tin nhắn mới .
Nó chụp lấy cái điện thoại , tốc độ nhanh gần bằng tốc độ ánh sáng ( hơi phóng đại rồi )
Mắt căng ra như muốn đọc rõ từng chữ .
Rồi cảm thấy đôi mi ướt đẫm .
NÕ ĐÃ KHÓC
***

Nó cầm điện thoại .
Lại cặm cụi nhắn một tin trả lời .
Đặt cái điện thoại xuống bàn .
Nó nằm nhẹ xuống .
Nước mắt vẫn lăn dài .
Nhưng nước mắt cũng đã giúp nó chìm vào giấc ngủ .
Nhẹ nhàng .
***

Trưa hôm sau .
Nó đạp xe đến trường .
Nhưng có một điều kì lạ .
NÓ KHÔNG HỀ KHÓC VÀ NÓ ĐANG CƯỜI .
Cười theo cái cách tự nhiên và thân thiện nhất .
Đúng với cái bản chất của nó trước kia .
***

Vào lớp thấy Loan đã ngồi sẵn chờ nó ( con bạn này lúc nào cũng vào sớm ^+^ )
Nhưng khuôn mặt của Loan biểu lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó đã bình thường trở lại .
Trố mắt nhìn nó .
Nó ngồi sát vào nói nhỏ với Loan
- Tao biết được câu trả lời của Anh Đình rồi
Bỗng nhiên con Loan hoảng hốt :
- Mày đừng có nói với tao là mày tuyệt vọng quá nên hóa điên rồi nha .
Nó không nói gì . Vẫn bình thản mở cặp , nhẹ nhàng rút ra cái điện thoại , mở nguồn ( mọi khi đi học nó vẫn hay tắt nguồn điện thoại để không bị bất kỳ một tên " phá hoại " nào quấy rầy ) . Tay thoăn thoắt mở hộp thư đến của tối hôm qua .
- Mày cứ xem đi , xem rồi mày sẽ hiểu thôi .
Nó nháy mắt với Loan một cái rồi chạy biến xuống căn tin mua một cái gì đó bỏ vào cái bụng đang sôi của nó .
Để lại Loan với cái điện thoại và tự nhủ rằng chắc nhỏ bạn bây giờ đã thấy được những tin nhắn của anh Đình với nó tối hôm qua
( Nó : Anh Đình có nghĩ là em thích anh Đình không . Và nếu như em thích anh Đình thật thì sao ... ???
Anh Đình : Em là một cô bé rất dễ thương ... và anh muốn nhìn thấy sự dễ thương trong sáng đó sống mãi trong em . Nhưng em biết không ... tình cảm em dành cho anh không phải là thích mà chỉ là em đang ngưỡng mộ anh thôi ... !!! Anh không muốn sự hiểu lầm này làm mất đi những gì hồn nhiên , trong sáng nhất trong em ... !!! Em muốn khóc thì cứ khóc , trong lòng sẽ bớt đau hơn ... !!! Nhưng hứa với anh , sau khi khóc xong rồi , em phải lấy lại cho mình những gì màh em đã đánh mất trong mấy hôm nay ... !!! Anh tin em làm được bởi vì em mạnh mẽ và tràn đầy nhiệt huyết ... !!! Cố lên ... hãy luôn là chính mình nha ... anh chúc em luôn sống trong những ngày đẹp nhất ... !!!
Nó : Em Cám ơn anh . )
***

Nắng lên .
Nắng vàng trên sân . Long lanh trong đôi mắt nó một điều gì đó tươi vui .
Bước vào lớp , thấy Loan nở với nó một nụ cười thân thiện hơn bao giờ hết .
Trở lại với chính nó và sống trải rộng lòng mình trong những ngày đẹp nhất .

It's ok 2 b urself .