ĐÊM TRĂN TRỞ
Em kéo màn đêm làm chăn
Đắp lên hình hài cô độc
Màu nhung vỡ òa trên tóc
Thần mộng thở dài quẩn quanh
Bên vách chập chờn bóng Anh
Kết bằng muôn màu của tối
Một chút buồn
Một chút tội
Giằng co với giấc chiêm bao
Em gầy guộc, Anh xanh xao
Chỉ nhìn nhau bằng khóe mắt
Tình yêu ví như khuyết tật
Giấu vùi vào góc tối tăm
Để được gì? Còn bao năm
Nếp nhăn trả về tuổi tác
Màn đêm bây giờ có khác
Hôm này em đang trở trăn
Em kéo màn đêm làm chăn
Đắp thêm cho dày bóng tối
Bóng Anh gầy, Em không tội
Hỏi lòng còn yêu...
Đêm tan!