Có chàng trai kia khi còn sống chàng đã thiếu nợ cô gái 1 khoảng nợ rất lớn, đến khi cả 2 người chết rồi mà nợ vẫn chưa trả hết. Đến lúc chết, cả 2 gặp nhau ở âm phủ thì cô gái lại tiếp tục đòi chàng trai phải trả nợ hết cho mình thì cô ta mới chịu… Diêm Vương bèn cho nói để kiếp sau cho chàng ta đầu thai làm con trâu để cày trả nợ cho cô. Cô không đồng ý và nói rằng nếu là con trâu thì chỉ có thể cày bừa thôi, cùng lắm thì vài ba năm là hết. Cô muốn anh ta trở thành người yêu của cô, Diêm Vương ngạc nhiên hỏi vì sao? Cô thủng thỉnh nói: “Vì khi làm người yêu của tôi thì tôi có thể bắt anh ta làm nhiều thứ cho tôi. Phải chịu cực khổ và đau khổ vì tôi”…

_ Ê! Anh kể cho em nghe câu truyện này để nói là em đang làm khổ anh đó phải không? Em không chịu đâu, có anh làm khổ em thì có. – Hạ hờn dỗi với tôi…

Tôi khẽ cười dỗ dành Hạ :

_ Hi hi thì kiếp trước anh nợ em nên bây giờ anh mới yêu em nhiều đến thế, đến mê muội vì em luôn nè.

Hạ nũng nịu:

_ Em yêu anh nhiều mà, em yêu anh còn hơn bản thân của em nữa.

_ Vậy em có thể hứa với anh 1 điều này không?

_ Anh nói đi, nếu em làm được em sẽ hứa mà.

_ Hứa đi anh mới nói, không là anh không nói đâu.

_ Uhm! Rồi em hứa với anh. Mà chuyện gì thế anh.

_ Chuyện là…….. Là sau này nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em đừng bao giờ nói tiếng chia tay với anh nhé… nhé em.

Hạ ôm Tôi chặt hơn khẽ nói:

_ Dù sau này có như thế nào đi nữa em cũng bao giờ rời xa anh đâu, em hứa với anh bằng tát cả trái tim em,,,,

Thế nhưng………

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 1 tháng và 15 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi chiều bỗng thấy nhớ về em định gọi điện cho em, nhưng giật mình vì,,, Mình đã không còn là của nhau.


Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau,cả 2 liếc nhìn nhau,chỉ có thế thôi mà anh biết mình phải yêu em…

Có lẽ đúng như thế, vì từ cái lần ấy anh bỗng cảm thấy mình muốn trở thành 1 kẻ trộm để trộm cái trái tim bé bỏng của em. Bởi vì, hình như anh yêu em rồi thì phải? Cũng ngộ thật, người ta muốn trở thành kỹ sư, bác sĩ trong khi mình lại muốn làm 1 thằng ăn trộm…ác thật.

Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại đi chơi xa xa 1 tý. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?

Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa. Có lẽ chỉ có em, chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống. Những người khác bảo có nhiều người hơn em về mọi mặt nhưng với anh, anh đã cảm thấy em quá tuyệt vời và thế là đủ…


Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Đứng thứ hai chính là cái tính lì lợm và cứng đầu… Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!

Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ.Bề ngoài trông em có vẻ rất cứng rắn thế nhưng em yếu đuối như một cô bé con vậy. Mỗi lần em mà khóc là anh cứ dỗ mãi, năn nỉ mãi thôi, những lúc đó anh ước trong tay mình có 1 cây kẹo để anh nói với em rằng: “Thôi bé nín đi nào, ngoan đi anh cho bé cây kẹo mút nè” Không chừng lúc đó em sẽ bật cười cho coi, vì dù sao em cũng thích kẹo mút stabus hương dâu mà.

Anh vẫn nhớ lần em giận hờn anh, giận anh ghê lắm, mà anh ko biết mình đã làm điều gì nên tội cả…Em trốn không gặp anh làm anh phải đi kiếm em mãi, gặp được em, anh liền xin lỗi em thật nhiều và rồi anh biết, em giận anh vì 1 giấc mơ " Em mơ thấy anh đi cùng người khác, bỏ mặc em!". Anh chợt bật cười, cười thật to. Anh thấy thương em nhiều hơn. Thương cô bé của anh. Anh đã hứa, đã hứa sẽ ko bao giờ bỏ mặc em như trong giấc mơ của em.

Anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng Anh không biết rằng em cũng thế.

Rồi nụ hôn đầu tiên anh hôn lên má em, lúc đó anh cảm thấy sung sướng vô cùng, anh nắm tay em định chạy đi để tận hưởng niềm vui mừng đó nhưng em níu anh lại:

_hi hi anh lỗ rồi.

Câu nói đó của em làm anh rất ngạc nhiên, nên vội ngồi xuống hỏi :

_sao anh lỗ !!!???

_Anh lỗ là vì anh hôn em mà em chưa hôn anh …

Nghe em nói câu đó mà anh như muốn bay lên trời vì vui mừng, anh không thể diễn tả được cảm giác đó hạnh phúc như thế nào anh chỉ biết làm theo em khi em “ra lệnh”...

_Anh nhắm mắt lại đi nào…

Anh từ từ nhắm mắt lại để tận hưởng nụ hôn ngọt ngào từ em, nụ hôn của em thật nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng nhiều tình cảm dành cho anh… khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

Mỗi khi anh ôm em trong vòng tay,em luôn hỏi:

"Vì sao anh tay luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

"Tay anh luôn ấm để có thể sưởi ấm bàn tay em. Tay em lạnh để được anh sưởi ấm mãi"

Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!

…………………….

Anh không nhận ra...

Nên anh đã để em ra đi...

Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.

Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!

Anh ngốc ! Ngốc! Ngốc!!!!!!!!!!!!!!!!

Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải làm những điều em ko muốn. Và cuối cùng em đã làm điều anh không muốn nhất. Đó là chia tay.

Em mệt mỏi!

Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

Ngày mình chia tay

Trời đang là mùa xuân khí hậu khá mát mẻ,,,

Nhưng anh có cảm giác trời rất lạnh, lạnh như đôi tay của em khi không có bàn tay anh sưởi ấm vậy ...

Lạnh như những que kem mình đã ăn khi cùng nhau đi xem phim…

Lạnh như ánh mắt em, nhìn anh lần cuối cùng khi mình chia tay…

Chiều nay chạy xe qua con đường cũ, vẫn những con đường quen thuộc nơi chúng ta từng đi qua, phố xá vẫn như cũ chỉ có 2 chúng ta là “mới”? vì ngày xưa lúc nào anh cũng đi cùng em. Thế nhưng giờ đây, nếu có thì chỉ có 1 mình em hoặc cũng chỉ 1 mình em đi ngang qua nơi này thôi…Vậy không “mới” là gì ?



Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?



Ah, Phải rồi, mình đã chia tay


Phong Châu