Mùa đông

Thấy nhớ những chân ruộng cấy
Vết chân chim hằn sâu khóe mắt người
Thương cái giếng đầu làng
Nước cạn nhiều, vơi nửa lưng gầu

Thương cánh cò mồ côi
Lạc đàn trong chiều xám
Thương em tôi – đôi môi mỏng
Khô một trời nắng hanh

Nhớ mái rạ thoảng vụ mùa năm nao
Dáng mẹ gầy xiêu theo chiều gió
Đứa em nhỏ lê la ngoài ruộng cạn
Cha lặng lẽ thả lưới ven sông

Tôi xa quê đã ba mùa gió rét
Đi dưới nắng phương nam
Mà vẫn thấy lòng mình se lạnh
Thương bữa cơm ấm áp tiếng Gia đình.