Dưới đây là những mẫu chuyện nhỏ của một người bạn kể lại , xin để ra đây cho mọi người đọc để cùng suy nghĩ.

Tại tiệm Phở Việt Nam


Trong một lần về Việt Nam đó, vì nghe đồn Sài Gòn hiện có một tiệm phở rất ngon là Phở Pasteur, nằm cuối đường Pasteur, gần đường Nguyễn Thị Minh Khai (Hiền Vương cũ), tôi nhờ một tên bạn học cũ chở đi ăn cho biết.

Lúc chúng tôi đến là khoảng 7 giờ tối, tiệm khá đông, mọi người ngồi ăn xì xụp chẳng ai để ý đến ai. Người hầu bàn độ chừng 40 tuổi, nhanh nhẹn, tất bật, chỉ chúng tôi một chiếc bàn tuốt bên trong, gần quầy tính tiền, có mấy người vừa đứng lên chưa kịp dọn:
– Hai anh ngồi đó đi! Tôi tới dọn bàn ngay.

Chúng tôi len lõi đi qua chỗ thực khách đang ngồi ăn. Vừa ngồi xuống ghế đã thấy người hầu bàn quay trở lại với một cái khay và chiếc khăn ẩm ướt không lấy gì làm sạch sẽ cho lắm. Anh ta nhanh nhẹn xếp tất cả tô, muỗng, đũa lên cái khay rồi dùng chiếc khăn hất tất cả những gì còn lại trên bàn xuống dưới đất, đoạn lau mấy vòng vội vã cái bàn đầy nước và mỡ.

Bấy giờ tôi mới ngạc nhiên nhìn xuống chân mình và nhận ra khăn giấy, rau ngò, giá, vỏ chanh... đầy trên sàn nhà. Không để ý đến ánh mắt "thể hiện" sự tò mò, dò hỏi của tôi, anh thản nhiên nói:
– Chút nữa tôi quét luôn một thể anh ơi! Đông quá. Chờ dọn dẹp sạch sẽ thì khách người ta đi tiệm khác hết.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, mọi người vẫn đang ăn uống ngon lành, chuyện hất rác xuống sàn, kể cả anh bạn tôi hầu như chẳng ai để ý.

Tô phở tối hôm đó, dù đang đói và cố gắng lắm, tôi chỉ ăn được một nửa...

************************************************** *************************************************

Tại Nhà hàng Đức


Nhớ một lần đi ăn trưa trong Kantine (Canteen) với hai anh bạn đồng nghiệp trong sở, một người Đức (chính cống 100% giòng giống Aryan) tên Aaron, một người Thổ (Turkey) tên Kadir. Anh bạn Đức, Aaron đang ăn bỗng nhăn mặt, buông muỗng nĩa xuống cái khay, lẩm bẩm như đĩ khấn tiên sư:

– Es schmeckt mir nicht mehr! (Tôi không thấy ngon nữa!)

Tôi và Kadir ngạc nhiên nhìn anh. Anh bạn Thổ, sau khi nuốt vội miếng cánh gà đang nhai trong miệng (mặc dù là Thổ thế hệ thứ 3 thứ 4, nhưng vẫn chê thịt heo là dơ...như từ thời Mohamed, chỉ ăn thịt bò, gà, trừu...), Kadir lên tiếng:

– Warum ist es so? Du hast deine Lieblingsspeise gehabt, irgendwas stimmt nicht? (Tại sao vậy? Bạn đang có món ăn mình thích mà, có gì không ổn?).

Aaron lắc đầu, kín đáo chỉ tay ra dấu cho chúng tôi nhìn lại phía sau. Tôi liếc nhanh về phía sau, trông thấy một anh đồng nghiệp người Việt Nam khác độ ngoài 50 tuổi ngồi sau lưng, đang há hốc miệng, thò tay vào trong dường như để moi thức ăn dính ở răng.

Tôi hơi ngượng, chưa biết trả lời sao thì Kadir cười cười:
– Hast du das zum ersten Mal gesehen? (Bạn mới thấy lần đầu hả?)
Aaron gật đầu, Kadir bật cười lớn nhưng xuống giọng nói nhỏ vừa cho tôi và Aaron đủ nghe:
– Vậy thì may cho bạn là hãng này chỉ có vài người Việt Nam. Trước đây ít năm tôi làm ở một hãng bên miền Đông, có chừng 30– 40 người Việt, vào Kantine thấy cảnh này hoài.

Đến lúc đó thì tự ái dân tộc nổi lên, tôi tức quá, đá vào chân Kadir một cái dưới gầm bàn, nói nhỏ nhưng giọng đầy bực bội:
– Vừa thôi bạn! Dân tộc nào chẳng có những thói quen xấu.

Kadir nhìn tôi có vẻ hơi ngạc nhiên:
– Xin lỗi! Tôi không có ý chế nhạo dân tộc bạn. Tôi chỉ nói những điều mình thấy mà thôi.
Tôi không nói gì thêm nhưng bữa ăn trưa trở nên mất vui, không như thường lệ